Lâm Vệ Sinh mở sách giáo khoa ra, giọng nói rất nhỏ: "Trang mới nhất là trang cháu chưa học."
Bà nội Quý cầm lên nhìn: "Tới đây à?"
Bà ấy lại nhìn thấy dòng chữ nhỏ được viết trong sách giáo khoa.
"Sao giờ học vẫn chưa kết thúc? Tôi rất muốn đi gặp em gái."
"Đã một ngày rồi tôi không gặp được em gái, tôi nhớ em ấy."
"Hình như có một cái kẹo dẻo rất ngon. Không biết em gái có thích không."
"Hôm nay trời mưa, phải mang dù cho em gái."
"Tôi ghét Lâm Lan Lan, thích em gái.""
Khi từng dòng chữ nhỏ này lộ ra.
Lâm Vệ Sinh: "..."
Lâm Vệ Sinh che mặt lại, có cảm giác muốn chết ngay tại chỗ.
Tại sao lại trở nên như thế này?
Bà nội Quý cố nhịn cười: "Cháu thích Miên Miên đến thế à?"
Lâm Vệ Sinh không muốn trả lời, nhưng sau đó cậu bé lại nghĩ đây là bà của Miên Miên nên thấp giọng ừ một tiếng.
"Vâng!"
Cậu bé muốn bù đắp tất cả những điều tồi tệ mà nhà họ Lâm đã gây ra cho cô bé.
Bà nội Quý nghe thấy ne vậy, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút: "Cháu là một đứa trẻ ngoan, để bà xem con đã học được những gì."
Lâm Vệ Sinh không muốn nói chuyện.
"Năm nay cháu học lớp năm."
Lâm Vệ Sinh gật đầu: "Đúng vậy, năm sau cháu sẽ lên trung học."
Nhưng trường trung học không muốn cậu bé.
Cậu bé học tập quá kém.
"Vậy thì..." Bà nội Quý suy nghĩ một lúc: "Miên Miên đang học mẫu giáo, bài tập về nhà của bây giờ vẫn còn tương đối đơn giản. Hôm nay cháu sẽ dạy kèm cho Miên Miên."
"Hả?"
Lâm Vệ Sinh kinh ngạc ngẩng đầu: "Cháu sao?"
Cậu bé là một kẻ lười học.
"Đúng vậy, chính là cháu."
"Được rồi Miên Miên, cháu cũng lấy sách và bài tập về nhà ra đi."
Miên Miên vâng một tiếng, sau đó cởi cái cặp nhỏ màu xanh quân đội của mình ra, lập tức lấy sách giáo khoa tiếng Trung và sách giáo khoa toán ra.
Hiện tại cô bé chỉ có hai môn học này.
Khi nhìn thấy cuốn sách giáo khoa của Miên Miên vẫn còn mới tinh, vẫn còn bìa.
Lâm Vệ Sinh rơi vào im lặng, cậu bé lặng lẽ giấu sách vở và bài kiểm tra đi. .
Ô ô ô.
Cậu bé quá xấu hổ rồi.
Miên Miên nghiêng đầu nhìn cậu bé một lúc, suy nghĩ một chút, cầm lấy cuốn sách giáo khoa trong tay Lâm Vệ Sinh, đặt nó dưới cuốn sách giáo khoa của mình, rồi tìm một cái nắp hình trụ lớn tráng men đè lên trên.
"Như vậy là được rồi."
"Anh Vệ sinh, anh đừng lo lắng, cùng lắm là ngày mai có thể trở lại hình dạng ban đầu."
Lâm Vệ Sinh nhìn thấy hành động của Miên Miên, cả người đều ngây dại.
Ô ô ô.
Em gái Miên Miên của cậu bé thực sự là người giỏi nhất thế giới.
Thậm chí trong lòng không có chút nhỏ nhặt nào.
"Cảm ơn em gái."
Miên Miên lắc đầu, mở sách bài tập hôm nay ra: "Anh Vệ sinh, chúng ta làm bài tập tiếng Trung trước có được không?"
Tất nhiên, Lâm Vệ Sinh không thể không đồng ý.
Chỉ là, rất nhan cậu bé đã bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Bởi vì Miên Miên giống như có mười vạn câu hỏi tại sao.
"Anh ơi, chữ này đọc là gì?"
Lâm Vệ Sinh nhìn qua rồi thở phào, cũng may cậu biết chữ này.
"Đọc là Trời."
"A, trời ạ, bầu trời sao?
"Đúng vậy."
Miên Miên nhìn chữ này, cẩn thận, nắn nót viết một "Trời", sau khi viết xong lại bắt đầu từ tiếp theo.
"Vậy chữ này thì sao?" Ngón tay nhỏ bé mập chỉ vào một chữ khác trên đó.
Lâm Vệ Sinh: "..."
Chết tiệt, cậu bé không biết.
Cậu bé là một học sinh lớp năm cuối cấp, vậy mà lại không biết chữ của lớp mầm non, thật sự là mất mặt.
"Anh Vệ sinh, sao anh không nói gì hết vậy?"
Miên Miên lấy bút chì làm một ký hiệu lên cái chữ kia: "Chữ này nhìn có vẻ vuông vức, giống như một cánh đồng."
Đây là một lời nhắc nhở.
Trong đầu Lâm Vệ Sinh lóe lên một suy nghĩ: "Chữ này đọc là ruộng."
"Hoá ra là ruộng."
Miên Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt hình quả hạnh trong veo, sáng sủa, mang theo ngưỡng mộ tán thưởng: "Anh Vệ sinh thật là lợi hại, chữ này cũng biết."