Bên trong ánh mắt kiên định của anh mang theo ý từ chối: "Lãnh đạo, vợ tôi không nên như vậy, cô ấy không nên sống cuộc sống gian khổ như vậy."
Cô có thể đi để trải nghiệm, nhưng không nên xem đó là nhiệm vụ phải thực hiện.
Sự khác biệt giữa cái trước và cái sau là rất lớn.
Đại đoàn trưởng Trương nhìn anh một lúc rồi nói: "Được rồi, giống như anh đã nói, vợ anh có đi làm nhiệm vụ hay không là tùy vào ý muốn của cô ấy."
Lời này vừa nói ra, trong văn phòng lập tức được thả lỏng.
Sau khi giải tán, mọi người lần lượt rời khỏi văn phòng.
Sở trưởng Tư bước tới trước mặt Quý Trường Tranh nói: "Sao lá gan của anh lại lớn như vậy? Sao anh dám trực tiếp từ chối ngay trước mặt lão lãnh đạo."
Quý Trường Tranh nói: "Nếu tôi không từ chối, Mỹ Vân nhà tôi lần nào cũng phải đi làm nhiệm vụ cùng tôi."
Vậy thì quá vất vả.
Anh không nỡ.
Còn không bằng loại bỏ khả năng này ngay từ lúc vừa mới bắt đầu.
Nhiệm vụ này vốn dĩ không nên rơi vào trên người Mỹ Vân, cô đến đó là vì lòng tốt của cô, nếu cô không đi, mọi người cũng không nên nói gì cả.
Dù sao, Mỹ Vân không nợ bọn họ gì cả.
Sau khi Trần Viễn nghe xong lời này, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ vai Quý Trường Tranh: "Em gái tôi không gả nhầm người."
Không phải người chồng nào cũng có thể vì quyền lợi của vợ mà tranh cãi trước mặt lãnh đạo.
Quý Trường Tranh lại cảm thấy không có gì, anh thản nhiên nói: "Đây là chuyện tôi nên làm."
"Được rồi, tôi không nói chuyện với mọi người nữa, tôi muốn về nhà."
"Buổi tối gặp lại ở nhà ăn."
Khi nhắc đến việc về nhà, giọng điệu của anh khác hẳn lúc bình thường.
Chờ cho đến khi anh rời đi.
Sở trưởng Tư không nhịn được cảm thán với Trần Viễn: "Anh có để ý, từ sau khi kết hôn, Quý Trường Tranh đã trở nên được nhiều người yêu mến hơn rất nhiều không?"
Trần Viễn: "Tôi không biết Quý Trường Tranh trước đây."
Sở trưởng Tư: "A, tôi quên mất anh mới đến đây."
Trần Viễn: "..."
*
Lúc Quý Trường Tranh về đến nhà, Thẩm Mỹ Vân đang chuẩn bị ra ngoài, giao lại hai đứa nhỏ cho bà nội Quý và ông nội Quý.
Cô định trước giờ ăn cơm đi đến chuồng lợn một chuyến, kiểm tra tình hình của năm con lợn rừng nhỏ.
Không ngờ, cô vừa bước ra khỏi cửa, đã chạm mặt với Quý Trường Tranh từ bên ngoài đi về, anh nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân có chút vui vẻ.
"Mỹ Vân, em đến đón anh sao?"
Đây là muốn Thẩm Mỹ Vân phải trả lời thế nào?
Dỗ dành đàn ông, không quan trọng là thật hay giả, chỉ cần nói ngọt là được. Thế là, Thẩm Mỹ Vân quả quyết nói: "Em ra ngoài xem anh đã về chưa. Hạt thông rang sắp nguội rồi."
Phải rồi.
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Quý Trường Tranh đã ngoắc ra đến sau mang tai
"Mỹ Vân, anh biết em đối với anh tốt nhất mà."
Khụ khụ...
Thật khó để tưởng tượng Quý Trường Tranh ở bên ngoài lạnh lùng và cứng rắn, trước mặt Thẩm Mỹ Vân lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác.
Thẩm Mỹ Vân nhếch môi cười nói: "Đó là đương nhiên."
"Các anh họp xong rồi à?"
"Nhà ăn có nói mấy giờ ăn cơm không?"
Tất cả mọi người đã đói bụng rồi.
Quý Trường Tranh nói: "Họp xong rồi." Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Ít nhất cũng phải một tiếng nữa. Dù sao tối nay sẽ có rất nhiều thịt và đồ ăn, nấu nướng cũng cần có thời gian."
"Vậy được."
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Quý Trường Tranh, bây giờ em muốn đi đến trang trại lợn xem lợn rừng con, bọn trẻ ở nhà giao cho anh."
Chuyện này...
Quý Trường Tranh theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi đối diện với nụ cười của Thẩm Mỹ Vân, anh lại không thể nói ra lời từ chối.
"Anh đi cùng em được không?"
Anh ngập ngừng đưa ra một điều kiện khác.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không được, anh về nhà tắm rửa đi, mấy ngày nay đã mệt mỏi rồi, không cần phải đi theo em."
Bây giờ cô đi đến trang trại lợn, cũng là không còn cách nào khác, năm con lợn rừng nhỏ có liên quan đến tương lai.