Tất nhiên Lý Tú Cầm biết, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt mà, cô ta có thể làm sao đây?
Nhìn thấy cô ta lại sắp khóc.
Triệu Xuân Lan trực tiếp tát vào mặt cô ta một cái tát thật lớn.
"Cô làm cái gì đấy?"
Lý Tú Cầm che mặt hét lên, đau đớn khiến mắt cô ta trợn ngược như sao.
"Tôi không phải cố ý đánh cô, cô lượng thứ tha thứ cho tôi nha? Tú Cầm?"
Triệu Xuân Lan mềm mỏng nói.
Gương mặt của Lý Tú Cẩm lập tức trở nên ngượng ngùng như một bảng màu bị đảo lộn, thủ đoạn cô ta từng dùng với con trai bây giờ lại phản ứng ngược lại đối với chính mình.
"Sao cô không nói gì hết vậy? Là không muốn tha thứ cho tôi sao? Tôi chỉ tát một cái nhẹ như lông vũ thôi mà, không đến mức lấy đi mạng của cô, đúng không? Tú Cầm cô lương thiện như vậy, chúng ta lại quen biết biết bao nhiêu năm trời, cô nhất định sẽ tha thứ cho tôi mà, có đúng không?"
Vừa nói xong, Lý Tú Cầm: "Cô!"
Cô ta còn chưa nói dứt câu, đã bị Lâm Chung Quốc đánh gãy: "Còn muốn bị bẽ mặt tới bao giờ đây?"
Lý Tú Cầm khó chịu gần chết.
"Chung Quốc, là con khốn Triệu Xuân Lan này đánh tôi mà?"
"Không phải bà nói muốn để thằng ba tha thứ cho Lan Lan sao? Thằng ba xém chút nữa bị hại chết, còn phải tha thứ cho Lan Lan, bà mới bị tát có một cái, tại sao không thể tha thứ được chứ?"
Lý Tú Cầm không thể tin được: "Sao lại giống nhau được chứ?"
"Sao lại không giống nhau?"
Lâm Chung Quốc gần như không muốn nói mấy lời vô nghĩ này với cô ta, lập tức đi nhanh tới chỗ Lâm Vệ Sanh nói: "Vệ Sanh, con theo cha về nhà trước, con yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."
Lâm Vệ Sanh nhìn anh ta một lát, không nói gì.
Triệu Xuân Lan bổ thêm dao: "Vệ Sanh, chuyện này không đơn giản đâu, nếu cha cháu lừa chúa, cháu cứ chạy tới tìm cô và cô Thẩm, chúng ta tới cửa đánh mẹ cháu giúp cháu, sau đó lại kêu cô ta tha thứ cho cháu, hơn nữa, chúng ta cũng sẽ đánh nhãi con tên Lâm Lan Lan gì đó nữa."
Chuyện này sẽ khiến Lâm gia rối ren không yên.
Sắc mặt Lý Tú Cầm tối sầm, đáng tiếc không có ai để ý tới cô ta.
Mà Lâm Chung Quốc lại ừ một tiếng: "Sau này nếu tôi làm không tốt, Lâm Vệ Sau có thể tùy ý rời nhà trốn đi, tôi không ngăn cản."
Đây cũng coi như là một lời cam kết.
Nghe xong lời này, cuối cùng sắc mặt Lâm Vệ Sanh cũng không không khó chịu như trước nữa.
"Con trở về với cha, nhìn xem cha xử phạt Lâm Lan Lan ra sao."
"Tuy nhiên, trước khi trở về, con muốn cha trả tiền thuốc men cho cô Thẩm, còn có tiền ăn và tiền chăm sóc con những ngày này nữa."
"Đưa trước một trăm đồng đi."
Lý Tú Cầm vừa nghe một trăm đồng, mắt liền tối sầm lại.
Một người bình thường phải mất bao lâu mới có thể kiếm được nhiều tiền thế chứ?
Thế nhưng Lâm Chung Quốc lại không nói gì, lập tức lấy ra một trăm đồng, đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Cảm ơn cô đã chăm sóc thằng ba giúp nhà chúng tôi."
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, nhưng lại không chút khách sáo, lập tức lấy tiền, đây là những gì cô xứng đáng nhận được.
Sau khi nhận lấy, Thẩm Mỹ Vân nhìn thoáng qua Triệu Xuân Lan: "Sau khi về em với chị sẽ chia nhau."
Chuyện cứu người lần này, Triệu Xuân Lan cũng góp sức rất nhiều.
Triệu Xuân Lan không để ý tới xua tay, nhìn hướng bọn họ rời đi.
"Em nói xem, Lâm Chung Quốc sẽ xử phạt Lâm Lan Lan thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu.
Nhà họ Lâm.
Lúc Lâm Vệ Sanh theo Lâm Chung Quốc về nhà, mọi người trong nhà đều đã chờ sẵn.
Ba người Anh cả Lâm gia, anh hai Lâm gia, Lâm Lan Lan ngồi thành một hàng trên sô pha.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Ba mẹ, hai người về rồi."
Lâm Trung Quốc bước vào, không nói lời nào nhìn về phía Lâm Lan Lan: "Quỳ xuống."
Lâm Lan Lan biết mọi chuyện đều đã bị phát giác rồi.