Như vậy có thể thấy tình hình của Thẩm Hoài Sơn bọn họ ở đây ra sao.
Bọn họ nói chuyện phiếm trên dọc đường đi, nên lúc lên núi thấy cũng không mệt là bao.
Trong nhà bếp.
Trần Thu Hà và Kiều Lệ Hoa hai người đang bận rộn không thôi, Trần Hà Đường cũng không nhàn rỗi, phụ trách lùa toàn bộ gà trong sân vào chuồng.
Phân gà ở trên sân cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Thậm chí cỏ dại mọc quanh hàng rào tre cũng được dọn sạch.
Lúc Thẩm Mỹ Vân bọn họ trở lại thì nhìn thấy sân vườn cực kỳ sạch sẽ.
Đương nhiên ban đầu cũng không quá bẩn, chẳng qua Trần Hà Đường dọn dẹp kỹ càng lại lần nữa, sau khi xử lý xong, ông ta đứng ở đường mòn chờ.
Từ xa Thẩm Mỹ Vân đã nhìn thấy Trần Hà Đường, cô theo bản năng gọi một tiếng: "Cậu."
"Mỹ Vân, Miên Miên, các con quay về rồi."
Tiếp đến, ông ta chào hỏi ông Quý và bà Quý.
"Chào sui gia."
Ông Quý và bà Quý cũng chào hỏi lại, một nhóm người đi vào sân nhà.
Bà Quý nhìn thấy bên hàng rào tre nở đầy hoa, không nhịn được mà khen: "Nơi này đẹp thật đấy."
Hơn nữa từ chân núi lên đến trên núi, nhiệt độ ngày càng thấp, bên ngoài còn hơi nóng nhưng lúc lên đến trên núi thì phải mặc thêm một áo khoác mỏng bên ngoài nữa mới được.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Một mình cậu dọn dẹp hết căn nhà này đấy."
Lúc bắt đầu trống huơ trống hoác, bây giờ sân tràn ngập mùi hoa, có thể nói Trần Hà Đường thực sự rất chăm chỉ.
"Cậu của con lợi hại thật."
Bà Quý sùng bái nói.
Nghe vậy ông Quý có chút mất hứng: "Hồi con trẻ tôi cũng từng trồng cho bà mà."
Bà Quý: "Hoa hồi đó của ông so với mấy thứ này được sao."
Trước hàng rào nhỏ có rất nhiều đóa hoa nở rộ, đẹp đến mê người.
Ông ấy mất hứng, lúc này bèn tuyên bố nói: "Về Bắc Kinh, về Bắc Kinh tôi sẽ nhổ cây bồ đào đó lên, nhổ hết toàn bộ hoa trồng cho bà."
Bà Quý: "Ông uy hiếp tôi à?"
Ông Quý im lặng: "Không dám!"
Thấy ông Quý bà Quý như vậy, Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường không nhịn cười được.
Gia phong của nhà họ Quý cũng được đấy.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho bọn họ xong, Thẩm Mỹ Vân lại ra ngoài sân.
Cô chạy đi đến phòng bếp.
Chuyến này nhìn thấy Kiều Lệ Hoa, cô lập tức sửng sốt một chút: "Lệ Hoa?"
Lúc này Kiều Lệ Hoa đang giúp đỡ cắt nguyên liệu.
"Mỹ Vân."
"Có phải thấy tôi cô bất ngờ lắm không?"
Kiều Lệ Hoa cười một tiếng, động tác tay cũng không chậm đi: "Hôm nay tình cờ tôi nhận được trợ cấp xã nên qua đây ăn tối với bố mẹ cô. Sau đó nghe tin cô về nên quyết định ra đây giúp việc."
Thẩm Mỹ Vân rất bất ngờ, nhưng cô còn thấy cảm kích nhiều hơn.
"Phiền cô rồi."
"Nói gì vậy?"
"Hôm nay cả nhà cô đoàn tụ, tôi không quấy rầy nữa đâu, hồi khác tôi lại đến tìm cô ăn bữa cơm."
Nói xong là đi ngay.
Thẩm Mỹ Vân cản lại nhưng không ngăn được ý định muốn rời đi của Kieuf Lệ Hoa.
Thẩm Mỹ Vân: "Cô ở lại đi, cơm nước xong tôi với cô cùng nói chuyện."
"Chuyện gì vậy?" Kiều Lệ Hoa hỏi.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Ăn cơm xong rồi nói với cô sau."
Kiều Lệ Hoa hết cách, thấp giọng nói: "Cô đúng thật là làm tôi thấy tò mò rồi, nhưng mà đợi tôi ăn cơm xong tôi ghé sang tìm cô."
Vẫn đi à, hoàn toàn không đồng ý với lời mời của cô.
Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà ngăn cản không được.
Cuối cùng, Trần Thu Hà cũng thật sự hết cách, sau khi nấu ăn xong bà ấy bèn đưa một chén đồ ăn cho cô ấy.
Lần này Kiều Lệ Hoa không từ chối, cô ấy cầm chén thức ăn, vui vẻ rời đi.
Còn không quên nói với Thẩm Mỹ Vân: "Ăn xong thì tôi sẽ đến tìm cô."
Sau khi cơm nước xong xuôi, Kiều Lệ Hoa và Thẩm Mỹ Vân gặp mặt nhau để nói chuyện.
Ngay lúc đó, một người đưa thư xuất hiện hô lên, Kiều Lệ Hoa vô thức nhìn sang: "Thư của tôi sao?"
Chẳng lẽ cuối cùng người nhà cũng nhớ đến cô ấy rồi?