"Cô ấy gả qua đó rồi sao nữa? Đến lúc đó sinh con rồi sao? Vừa ôm con vừa đi làm sao?"
Trước giờ miệng lưỡi của Tào Chí Phương rất sắc bén, không nể mặt ai, cô ấy nói ra sự thật nếu Diêu Chí Anh muốn gả cho đối phương.
"Đừng nghĩ chị nói dối, tình hình của nhà họ Triệu như vậy, Triệu Dã nuôi em nổi không? Ngay cả người mẹ mù của mình cậu ta còn nuôi không nổi nữa là."
"Em..."
"Em còn muốn gả nữa sao?"
Tào Chí Phương hỏi.
Diêu Chí Anh không lên tiếng.
Kiều Lệ Hoa đang yên tĩnh đọc thư đột nhiên lên tiếng: "Chí Anh, nếu em thật sự thích cậu ấy, cảm thấy có thể chống đỡ được hết mọi chuyện thì cứ gả đi."
"Nếu em đang do dự thì mời em nhìn tình cảnh của chị một chút."
Cô ấy thốt ra những lời này, lập tức trong phòng yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn sang Kiều Lệ Hoa.
Lúc Kiều Lệ Hoa và Hậu Đông Lai chia tay, mọi người ở điểm thanh niên đều hết sức bất ngờ.
Cho dù Tào Chí Phương có sắc bén, chanh chua khắc nghiệt cỡ nào cũng không bao giờ đề cập tới Hậu Đông Lai lần nào trước mặt Kiều Lệ Hoa cả.
Mọi người cũng đang tận lực đang tận lực, để không chạm đến vết thương của Kiều Lệ Hoa.
Đương nhiên, Kiều Lệ Hoa cũng không tự mình đề cập đến đối phương.
Chẳng qua là khi cô ấy lấy mình làm ví dụ trước nhiều người như vậy, ai nấy cũng thấy bất ngờ.
Bao gồm cả Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh.
Diêu Chí Anh kinh ngạc nhìn cô ấy.
Kiều Lệ Hoa bình tĩnh đi tới trước mặt Diêu Chí Anh, cô ấy nói: "Em có biết người trong đại đội đánh giá chị như thế nào không?"
Cô ấy hỏi một câu nhưng Diêu Chí Anh không nói gì ngay.
Cô ấy biết, mọi người ở sau lưng chửi Kiều Lệ Hoa là giày rách không ai cần.
Những lời đó Diêu Chí Anh đã nghe qua rất nhiều lần rồi.
Kiều Lệ Hoa nhìn sắc mặt của Diêu Chí Anh một cái, cô ấy cũng biết Chí Anh biết chuyện này.
"Chị không khuyên em, chị chỉ nói cho em nghe một chuyện, người giúp mình đỡ cực chỉ có bản thân mình thôi chứ không phải là bất cứ người đàn ông nào cả."
"Những người đàn ông đó sẽ giúp em lúc này, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, bọn họ sẽ bỏ đá xuống giếng để em vĩnh viễn không thoát thân được."
Những lời mà Kiều Lệ Hoa quá thẳng thắn và thực tế.
Diêu Chí Anh không nói nên lời, vào giờ khắc này mọi sự xấu hổ hay rung động đều bị thực tế đánh gục.
"Còn nữa chị chưa nói đến, nhà Triệu Dã bọn họ ba đời đơn truyền, em gả qua đó thì tất yếu phải sinh con trai cho bọn họ truyền thừa hương khói, em có thể đảm bảo mình nhất định sẽ sinh được con trai không?"
Ai có thể đảm bảo đây?
Diêu Chí Anh cũng không cách nào đảm bảo được.
"Nếu em không thể nào bảo đảm mọi thứ được, vậy thì Chí Anh, xin em đừng tùy tiện quyết định, vì mỗi quyết định của em sẽ ảnh hưởng đến nửa đời sau này của mình."
Ví dụ như Kiều Lệ Hoa này đây.
Nếu không phải gặp được Thẩm Mỹ Vân thì bây giờ cô ấy sống không bằng chết rồi.
Diêu Chí Anh rơi vào trầm mặc.
Bên ngoài, Triệu Dã xách một con chim cút, đứng bên ngoài điểm thanh niên gọi: "Thanh niên tri thức Diêu, thanh niên tri thức Diêu."
Vừa gọi xong...
Tất cả mọi người đều nhìn sang Diêu Chí Anh.
Nếu là Diêu Chí Anh trước kia, nghe thấy tiếng của Triệu Dã, cô ấy nhất định sẽ mừng rỡ. Nhưng hiện tại, cô ấy không chỉ không mừng rỡ mà còn thấy khủng hoảng nữa.
Tào Chí Phương thấy Diêu Chí Anh không lên tiếng, bèn đáp lại thay Diêu Chí Anh: "Đồng chí Triệu, Diêu Chí Anh không có ở đây, hơn nữa... sau này cậu cũng đừng đến tìm Chí Anh nữa."
Nghe vậy, sắc mặt của Triệu Dã lập tức trở nên khó coi, anh ta ngẫm nghĩ chốc lát: "Thanh niên tri thức Tào, phiền cô gọi thanh niên tri thức Diêu cho tôi được không, tôi có lời muốn nói với cô ấy."
Tào Chí Phương vừa nghe vậy bèn trở mặt, không nhịn được nói: "Tôi nói rồi, Diêu Chí Anh không có ở đây, Diêu Chí Anh không có ở đây, cậu có nghe hiểu tiếng người không?"