"Không phải, không liên quan đến mọi người, tôi cũng không có nói anh nghèo, tôi chỉ cảm thấy chúng ta không hợp thôi."
"Vậy chẳng phải là chê tôi nghèo sao."
Triệu Dã ra vẻ thông thạo: "Tôi không ngờ cô cũng là nữ đồng chí giống bọn họ."
Thẩm Mỹ Vân ở trong phòng thấy vậy bèn nhíu mày, kêu một tiếng: "Chí Anh, nói xong chưa?"
Nghe vậy, Diêu Chí Anh tỉnh hồn, cô ấy nói với Triệu Dã: "Bạn tôi gọi rồi, tôi đi trước đây."
"Vậy thôi, chúng ta không thích hợp đâu, sau này anh đừng tìm tôi nữa."
Thấy Diêu Chí Anh sắp rời đi, Triệu Dã vô thức kéo tay Diêu Chí Anh lại: "Cô đừng đi."
Diêu Chí Anh nhất thời bối rối: "Anh buông tay."
Mặc dù hai người có tình cảm mập mờ nhưng cũng có giới hạn, đừng nói là nắm tay nhau, ngay cả quần áo còn chưa chạm qua lần nào.
"Cô nói rõ xem, chúng ta không thích hợp ở đâu?"
Triệu Dã trừng hai mắt, anh ta như vậy quả thật khiến Diêu Chí Anh hơi sợ.
Trước kia khi hai người gặp nhau, Triệu Dã vẫn luôn rất tỉ mỉ, biết quan tâm chăm sóc người khác.
Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn khác xa với hình tượng trước đó.
Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa, còn có Tào Chí Phương, cả ba cô ấy đều vọt ra.
Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa phụ trách lôi Diêu Chí Anh ra sau mình.
Tào Chí Phương phụ trách ba hoa: "Hai người thích hợp thế nào được? Chí Anh tốt nghiệp trung học, thi thoảng rảnh thì thích đi xem rạp chiếu bóng để xem phim điện ảnh, lúc còn ở nhà thì em ấy lâu lâu lại đến bách hóa cao ốc mua chút đồ."
"Tôi hỏi cậu, em ấy gả cho cậu liệu cậu có lo được không?"
Lời này khiến Triệu Dã á khẩu không trả lời được.
Bởi vì không có tiền.
Bởi vì không có điều kiện.
Anh ta hít sâu một hơi: "Bây giờ tôi chưa làm được nhưng sau này tôi nhất định sẽ làm được."
"Sau này là bao lâu? Ba năm, mười năm, hay hai mươi năm?"
Tào Chí Phương nói năng quá sắc bén khiến Triệu Dã á khẩu.
"Bây giờ cậu đã rõ hai người không thích hợp ở đâu rồi đúng không?"
"Triệu Dã, cậu vẫn chưa hiểu sao, đây chính là sự chênh lệch giữa hai người đấy."
"Tôi có thể thay đổi..."
Diêu Chí Anh lắc đầu một cái: "Không sửa được đâu, giống như mẹ anh vậy, một mực đòi anh phải sinh một đứa con trai truyền thừa hương khói."
"Anh có thay đổi được ý kiến của mẹ mình không?"
Sao mà thay đổi được.
Đây là suy nghĩ từ trong thâm căn cố đế của mẹ anh ta rồi.
Triệu Dã nói: "Nếu chúng ta kết hôn, đứa bé đầu tiên là con trai thì sao."
"Nếu không phải thì sao?"
Diêu Chí Anh lập tức hỏi ngược lại.
Nếu không phải?
"Vậy cứ tiếp tục sinh thôi."
Triệu Dã thốt lên.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Diêu Chí Anh: "Nếu như tôi không muốn thì sao?"
"Tại sao?"
Triệu Dã không hiểu, sinh con trai không phải là chuyện mà cặp vợ chồng nào cũng nên làm sao.
Tại sao lại không muốn?
Ở nông thôn không sinh con trai thì chẳng khác nào tương lai bị tuyệt hậu cả.
Diêu Chí Anh: "Không có tại sao cả."
"Chuyện sinh nam sinh nữ này không do phụ nữ quyết định, mà do đàn ông quyết định."
Lần này Triệu Dã lại càng thấy kỳ lạ hơn.
"Sao mà được? Không phải đứa bé do mẹ sinh ra sao?"
"Tốt lắm Chí Anh."
Thẩm Mỹ Vân cắt đứt lời hai người: "Nếu không thích hợp thì không cần phải thảo luận mấy chuyện nào nữa, bởi vì không phải người đi chung đường."
Diêu Chí Anh ừ một tiếng.
"Được rồi, tất cả giải tán đi."
Triệu Dã vẫn chưa muốn đi, Thẩm Mỹ Vân lập tức nhìn sang, giọng nói ôn hòa: "Đồng chí Triệu, còn vấn đề gì không?"
Nghe vậy, anh ta lập tức quay đầu rời đi.
Sau khi giải tán xong, mọi người lại bắt đầu quay về làm việc của mình.
*
Mấy ngày sao, Thẩm Mỹ Vân bắt đầu bận việc chính sự.
Nhận dịp lần này Quý Trường Tranh không đến, cô ấy muốn đến chợ đen một chuyến.
Dù gì không đi cùng Quý Trường Tranh mà, đây chính là một cơ hội tốt!
Cô đến chợ đen vì muốn giao dịch với một người nọ. Trước kia cô không đến tìm đối phương vì không có chỗ dựa.