Ngân Hoa thấp giọng nói: "Đã chuyển phát điện báo gửi đến công xã rồi, chính là ba cháu đi chuyển lời cho anh ấy."
Không có gì lạ.
Khó trách thanh niên tri thức Chu như là thoáng cái già đi nhiều tuổi như vậy.
Thẩm Mỹ Vân thở dài.
"Dì Thẩm, thật ra cháu cảm thấy không có người thân rất tốt, như vậy thanh niên tri thức Chu cũng không cần mưu sinh trong cuộc sống khó khăn như vậy nữa."
Cô bé mười mấy tuổi ở nông thôn, đã có thể hiểu chuyện, cho nên tất nhiên không thể đánh giá cô bé bằng ánh mắt đánh giá trẻ con.
Thấy Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhìn mình, Ngân Hoa vừa chà xát cỏ dại, vừa an tĩnh nói: "Ba cháu nói, nếu ông ấy sinh bệnh nặng, bảo tất cả chúng cháu đừng cứu ông ấy."
"Để nhà cháu không giống như thanh niên tri thức Chu, liều mạng kiếm tiền như vậy, còn mượn đại đội hơn bảy mươi tệ, cùng nhau gom góp một trăm tệ gửi về để ba chữa bệnh, nhưng là có ích lợi gì đâu? Ba vẫn chưa cứu được đã chết, còn để lại một đống nợ cho thanh niên tri thức Chu."
Rất khó tưởng tượng loại lời nói thực tế này lại phát ra từ miệng của một cô bé Ngân Hoa chừng mười tuổi này.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, đưa tay xoa xoa tóc cô bé: "Cháu còn nhỏ, hiện tại không nên cân nhắc đến những thứ này, hiện tại cháu cũng chỉ cần có một suy nghĩ là đủ rồi?"
"Suy nghĩ gì?"
"Học tập cho tốt, đọc sách thật nhiều, biết chữ nhiều, tương lai tìm một công việc có thể diện, chính cháu có thể kiếm tiền, nếu kiếm được tiền, cháu sẽ có lựa chọn của riêng mình. Không giống như thanh niên tri thức Chu, anh ấy không có biện pháp, không có lựa chọn."
Coi cúi đầu nhìn Ngân Hoa, giọng điệu nghiêm túc: "Ngân Hoa, cháu phải làm người được lựa chọn cách sống của riêng mình, biết chưa?"
Ngân Hoa nghe không hiểu, nhưng lại nhớ kỹ từng chữ của Thẩm Mỹ Vân.
Cô bé nặng nề gật đầu.
"Cháu biết rồi, học tập thật tốt. Nếu học giỏi, tương lai sẽ có cơ hội lựa chọn."
"Thật ngoan."
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cô bé.
Cắt lúa mì liên tục, cắt gần ba tiếng đồng hồ, giọt mưa to bằng hạt đậu rốt cuộc đã rơi xuống.
Nhưng giờ phút này, lúa mì trong ruộng mới gặt được không đến một phần ba.
Nếu mưa to thời gian dài, lúa mì còn chưa cắt xong thì những hạt lúa sinh trưởng ở đầu cành sợ là đều sẽ mốc meo.
Bí thư chi bộ ra sức khẩn cầu ông trời: "Ông trời ơi, từ từ thôi, từ từ thôi, bây giờ trời vẫn chưa thể mưa được."
"Bây giờ trời mưa, thu hoạch một năm của dân chúng chúng tôi bị hủy một nửa."
Vị trí địa lý của đại đội đang phát triển rất ưu việt, ở nửa đoạn đầu trồng lúa mì, nửa đoạn sau trồng ruộng lúa.
Ruộng lúa còn khá hơn một chút, ít nhất có thể hút nước mưa, nhưng lúa mì khô này thật sự không thể bị mưa xối vào.
Không biết có phải ông trời nghe được hay không, sau khi bí thư chi bộ nói xong, giọt mưa to như hạt đậu kia chỉ rơi liên tục ba phút rồi ngừng lại.
Rất nhanh trong không khí lập tức tràn ngập một mùi thơm của hơi nước cùng bùn đất.
Mắt thấy giọt mưa tạm thời ngừng, bí thư chi bộ thở phào nhẹ nhõm, chợt cầm loa lên động viên người cắt lúa mì.
"Mọi người nhanh tay nhanh chân, tranh thủ một lúc thu hoạch xong đống lúa mì này."
"Năm nay thu hoạch lớn, nếu thu hoạch xong lúa mì, nói không chừng ngoại trừ được phát lương thực trả công, từng nhà chúng tôi còn có thể có dư lượng làm bột mì trắng để làm bánh bao chay."
"Bánh bao trắng thơm thơm dù không kết hợp với món gì cũng có hương vị ngọt ngào tinh tế, phải cố lên, phải cố lên."
Không thể không nói, bất cứ lúc nào cũng cần động viên lòng người.
Theo lời bí thư chi bộ mà nói, bánh bao trắng thơm thơm này như thể chính là củ cải treo ở trước mắt người khác.
Làm cho người tôi không ngừng ra sức.
Quả nhiên...
Lời này của bí thư chi bộ vừa dứt, người lúc trước đang cắt lúa mì, động tác vung liềm trên tay càng lúc càng nhanh.