Thẩm Mỹ Vân có chút ngượng ngùng, cô năm cánh tay anh, thấp giọng dặn dò: "Chú ý an toàn."
Lúc này đi ra ngoài, bọn họ đều biết, là tuyệt đối mạo hiểm.
Chỉ là, không thể không làm.
Thật sự không thể không giúp được.
Cứu trợ dân chúng đến nơi an toàn, đây là thiên chức của Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh đáp một tiếng, anh gật đầu: "Anh biết rồi, mọi người ở đây chờ bọn anh trở về."
Nói xong, anh cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người nhà phía sau Thẩm Mỹ Vân.
Có ba mẹ anh, có ba vợ và mẹ vợ, còn có cậu và con.
"Nhất định phải chú ý an toàn."
Cả gia đình đều đứng dậy, tha thiết dặn dò theo.
Quý Trường Tranh gật đầu, dẫn người biến mất trong màn mưa.
Thẩm Mỹ Vân canh giữ ở cửa, không đi đâu cả, trong lòng bí thư băn khoăn: "Đều là bác không tốt, không giữ được người, lúc này mới để cho đồng chí Quý đi một chuyến."
Thẩm Mỹ Vân không nói gì, cô chỉ im lặng nhìn ra ngoài: "Chỉ hy vọng bọn họ đều bình an."
Họ biết tất cả.
Lúc này xuống núi, tùy lúc đều có thể gặp phải nguy hiểm.
Thế nhưng, Quý Trường Tranh không có lựa chọn nào khác.
Đó là nhiệm vụ của anh.
Bọn họ vừa đi, trong hang động còn ồn ào, trong nháy mắt yên tĩnh đến mức kỳ cục.
"Họ sẽ an toàn chứ?"
Ai đó vừa hỏi xong câu này, Thẩm Mỹ Vân đưa mắt nhìn qua, là Trần Tam lúc trước bí thư chi bộ điểm danh, anh tôi trốn ở trong đám người, ngay cả ánh mắt cũng né tránh.
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân phút chốc bắn về phía anh ta, mang theo sắc bén trước nay chưa từng có: "Ông nội anh muốn đi, vì cái gì mà anh không ngăn cản ông ấy?"
Câu hỏi này vừa dứt, trong hang động lớn như vậy, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Bọn họ đều biết người già đi đứng không tiện, lên núi không dễ dàng, để ở giữa loại thời tiết mưa to này một mình xuống núi, cũng tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.
Thế nhưng, những người già kia lại một hơi đều xuống núi.
Nếu nói trong này không có uẩn khúc gì, thì ai tin?
Trần Tam chợt bị ép hỏi ngây người, anh tôi cúi đầu không nói lời nào.
Thẩm Mỹ Vân: "Là anh đưa ông ấy xuống núi sao?"
"Không phải!"
Trần Tam theo bản năng ngẩng đầu phủ nhận.
"Vậy bọn họ làm sao xuống núi?"
Thẩm Mỹ Vân không biết mình lúc này giống Quý Trường Tranh đến nhường nào, rõ ràng lúc trước vẫn là một người nhu hòa như vậy, nhưng vào giờ khắc này, lại giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Sắc bén đến cực điểm.
Có lẽ là khí thế của cô quá mức cường thế, điều này làm cho Trần Tam ngây người vài giây sau, lúc này mới nói ra tình hình thực sự.
Giọng nói anh tôi khàn khàn: "Là ông tôi quỳ xuống cầu xin tôi, bảo tôi đưa ông ấy xuống núi."
Lời này vừa dứt, mọi người nhất thời kinh ngạc.
"Cái gì?"
Trần Tam lấy tay che mặt, âm thanh bi thống: "Năm nay lương thực bị ngập, ông tôi nói nếu ông chết, có thể tiết kiệm lương thực nửa năm sau, người lớn sẽ không đói bụng, mấy đứa nhỏ cũng có sách để đọc."
Anh ta vừa dứt lời, trong hang động ồn ào lập tức yên tĩnh lại.
"Hai người thì sao?"
"Bà nội tôi cũng nói như vậy, bà nói mình hơn tám mươi, sống cũng là lãng phí lương thực. Tốt hơn là tiết kiệm khẩu phần ăn cho trẻ con."
Những cụ già này đều là người đã trải qua chuyện này, bọn họ biết rõ mình là gánh nặng, sống thêm một ngày đều là uy hiếp lớn nhất đối với người trong nhà.
Cho nên, ở trước mặt loại đại tai này, còn không bằng trông coi trong nhà, chết cũng chết ở trong nhà thì tốt hơn.
"Bác tư nói, ông ấy sẽ chết, bổ sung một phần công điểm kia của ông ấy vào trong đội sản xuất, đến lúc đó ít ra cho mấy đứa nhỏ mồ côi một miếng cơm ăn."
Đội sản xuất có vài đứa trẻ đều không có ba mẹ, từ nhỏ đều ăn cơm trăm nhà lớn lên.
Trước kia điều kiện trong đội tốt, lúc nhà ai nấu cơm, làm thêm nửa bát ra, cho bọn nhỏ một ít cơm pha canh rau, cũng không phải không được.