Không thể không nói, một phen cổ vũ này vẫn rất hữu dụng.
Điều này cũng làm cho mọi người đoàn kết lại.
"Phải đó!"
"Không phải là lũ thôi sao? Sợ nó cái rắm!"
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau vượt qua nó."
Bí thư chi bộ muốn một hiệu quả như vậy, ông ấy giơ tay, bên trong hang động lập tức an tĩnh lại: "Nếu đông đủ người rồi, hiện tại phải bắt đầu chia chỗ ngủ. Trước đó thanh niên tri thức Thẩm nói rút thăm, vậy dựa theo cách nói của thanh niên tri thức Thẩm, rút thăm đi, ai rút được vị trí tốt, người đó ở vị trí tốt, rút được vị trí không tốt, cũng đừng tới tìm tôi ăn vạ."
Ông ấy vừa nói, có người đề nghị.
"Rút thăm thì rút thăm, trước khi rút thăm thì chọn vị trí tốt nhất ra trước cho mấy người già ở đi."
Nói cách khác, vị trí tốt kia không nằm trong phạm vi rút thăm.
Đề nghị này lập tức được mọi người tán thành.
Bí thư chi bộ cũng rất vui vẻ khi có thể nhìn thấy một màn như vậy, ông ấy gật đầu theo: "Cứ dựa theo lời mọi người nói."
Vị trí chính giữa hang động vừa vào có một bệ đá lớn, vừa có thể thông gió, vị trí cũng đủ rộng rãi, trên bệ đá trải rơm rạ thân cây lúa mì, lót chiếu lên thì buổi đêm ngủ cũng rất tốt.
Vì thế, vị trí tốt nhất này, cho tất cả người già trong đại đội.
Lại tiếp theo, vị trí còn lại, được dùng đá vôi đánh dấu số thứ tự một hai ba. Mà Thẩm Mỹ Vân vừa vặn cầm một đống sách báo theo, vì thế xé mấy tờ giấy, viết lên con số, đến cuối cùng vo viên từng tờ giấy thành từng cục nhỏ.
Đây là đơn vị nhỏ cho nên thật ra cũng không quá nhiều người, một đội sản xuất tính ra già trẻ lớn bé cộng lại, khoảng hai trăm người.
Thế nhưng chia đều ở trong hang động, cũng chỉ đủ cho bốn mươi hộ gia đình, đương nhiên trong này còn bao gồm lão góa vợ, mấy người trung niên độc lập, cùng với trẻ em mất đi ba mẹ.
Cộng thêm vài thanh niên tri thức nữa, số lượng cũng ngang vậy.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân viết xong, lập tức đưa toàn bộ cục giấy nhỏ kia cho bí thư chi bộ, bí thư chi bộ đặt ở trong một cái mẹt, lung tung sàng một cái, như vậy toàn bộ cục giấy đều bị xáo trộn.
"Đến bốc đi."
Mỗi đại diện của hộ gia đình một cầm cục giấy.
Đến lượt bọn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nghĩ vận may của mình không tốt lắm, lập tức đẩy Miên Miên ra ngoài.
"Miên Miên, con bốc đi."
Miên Miên tự nhiên việc nhân đức không nhường ai, cô bé kiễng mũi chân chọn ra một viên giấy từ trong mẹt.
Sau khi mở ra nhìn xuống chữ số phía trên.
"Mẹ, là ngày hai mươi tám."
Là Thẩm Mỹ Vân tự làm giấy bốc thăm nên tất nhiên cô biết chỗ vị trí hai mươi tám ở đâu, nó cũng xem như là một vị trí không tệ.
Người nhà bọn họ nhiều, vị trí 28 vừa vặn thích hợp với bọn họ.
"Tuyệt vời!"
Miên Miên cười cười.
Chờ tất cả mọi người rút xong, bí thư chi bộ lập tức lên tiếng: "Một lúc sau chờ tất cả mọi người thu thập xong, lại đây ăn cơm, buổi trưa hôm nay bữa cơm này là cơm tập thể, sau đó mọi người tự mình tự túc ăn uống."
Lương thực thì lấy ra từ trong đại đội, kế toán Trần nhớ kỹ những thứ này.
Kế toán Trần đương nhiên không thể không đồng ý.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, mọi người lập tức giải tán.
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên bảo cô bé đi tìm bà ngoại Trần Thu Hà trước, còn cô thì đi tìm Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh cũng giống như đội ngũ anh mang đến, đều đang giữ gìn trật tự, chính xác hơn là, bọn họ đang gia cố vị trí cửa hang động.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Áo mưa của anh đâu?"
Quý Trường Tranh cười cười: "Chút mưa này không sao."
Tuy rằng mưa lớn, nhưng anh đều quen rồi, lúc huấn luyện sao có thể quản có mưa hay không.
"Mặc vào."
Thẩm Mỹ Vân chỉ thốt ra có hai chữ, Quý Trường Tranh quả quyết ngoan ngoãn, mặc áo mưa vào.
Đội ngũ Quý Trường Tranh dẫn tới, nhịn không được trao đổi ánh mắt, len lén nở nụ cười.