Cô ở trong nồi hầm, mùi thịt lập tức lan khắp hang động.
"Nhà ai nấu thịt vậy?"
"Lúc này nấu thịt không phải có chút quáng đáng sao."
Ngược lại có người nghĩ thoáng hơn: "Lúc nãy lại không lấy lạp xưởng ướp trong nhà đến đây, nếu thật sự bị nước lũ cuốn trôi, lạp xưởng cũng cuốn trôi theo, thật đáng tiếc."
"Đều sắp chết, nhưng ngay cả một miếng lạp xưởng cũng không ăn được."
"Chuyện này hình như rất có đạo lý."
"Quên đi quên đi, lạp xưởng nhà chúng tôi cũng lấy ra ăn rồi."
"Đúng vậy, còn không biết có thể sống đến ngày mai hay không."
Vì thế...
Mười phút sau, khắp hang động đều là mùi lạp xưởng.
Mùa này tấy nhiên không có khả năng là lạp xưởng tươi, những khoanh lạp xưởng này đều là lúc lễ mừng năm mới để dành được, bọn họ không nỡ ăn.
Hôm nay thật tốt, thoáng cái toàn bộ mọi người khai mặn.
Vốn dĩ bí thư chi bộ còn nói mọi người đối phó ăn một bữa, nhìn bộ dáng từng nhà đều nấu nồi xào rau.
Ông ấy khoát tay: "Quên đi, theo ý mọi người."
Chỉ cần không gây ra hỏa hoạn là được.
Lúc này, mọi người vui vẻ thế nào thì tới đây.
Cũng đúng là như vậy.
Vì thế, từng nhà vốn nói không nhóm bếp, đều bắt đầu nhóm bếp.
Chủ yếu coi như là tự tiêu khiển tự vui.
Đằng kia.
Thẩm Mỹ Vân cũng cầu kỳ lắm, chủ yếu là một món thập cẩm, cà tím đậu đũa hầm lạp xưởng, đang cắt tất cả ớt xanh cho gia vị.
Cứ như vậy dùng nồi sắt, ước chừng làm hai nồi, toàn bộ đựng vào trong bát tráng men.
Lúc này mới bắt đầu tiếp tục làm canh cà chua trứng gà.
Nói đến bởi vì Quý Trường Tranh bọn họ nhặt trứng gà hoang, trứng gà nhà bọn họ cũng nhiều hơn người khác.
Thẩm Mỹ Vân một hơi làm tám quả trứng gà, còn muốn tiếp tục, mắt thấy bát tráng men đều sắp bị tràn ra.
Bị Trần Thu Hà đánh một cái: "Ăn cơm cuối đời à? Ngày mai còn ăn không?"
Dựa theo cách làm này của con gái nhà mình, một bữa toàn bộ đều ăn hết sạch.
Thái dương Thẩm Mỹ Vân nhảy dựng: "Mẹ, mọi người hôm nay đều mệt mỏi cả ngày, dù sao cũng phải ăn no chứ?"
Bà Quý từ trước đến nay cũng rất hào phóng, bà ấy khuyên nhủ theo: "Mỹ Vân nói đúng, không ăn no làm sao làm việc?"
"Thu Hà à em xem, Mỹ Vân đập tám quả trứng gà, nhưng chỉ riêng người một nhà chúng ta đã ăn tám quả, chớ nói chi là Trường Tranh còn dẫn theo đội ngũ chừng hai mươi người. Hai ba mươi người ăn tám quả trứng gà, không nhiều lắm."
Trần Thu Hà cũng đã hiểu rõ, không phải người một nhà không vào một nhà, thoạt nhìn Mỹ Vân cùng bà Quý mới là người một nhà.
Tất cả đều xông xênh quá thể.
"Được rồi, các người làm đi, tôi không nhìn, nhắm mắt làm ngơ."
Nếu không sẽ cực kỳ đau lòng.
Cuộc sống hiện tại không thể so với lúc trước ở Bắc Kinh, khi đó bà ấy và Hoài Sơn đều làm việc ở đơn vị, được phát lương.
Hiện giờ tất cả mọi người đều là kiếm công điểm, bà ấy cắt lúa mì một ngày mới được bảy công điểm, cộng lại mới là ba mươi tệ.
Đến cuối năm, có thể dành dụm được hai mươi tệ cũng xem như khấm khá rồi.
Mà một hơi nấu tám quả trứng gà của Mỹ Vân, đều có thể chống đỡ được tiền công một ngày của bà ấy.
Huyết áp Trần Thu Hà nhìn cũng tăng theo.
Ngược lại Thẩm Hoài Sơn khuyên bà ấy: "Đứa nhỏ thích ăn như thế nào thì ăn như thế đó, bà bây giờ có thể ăn cơm con gái làm, bà không cảm thấy hạnh phúc sao?"
Trần Thu Hà: "Hạnh phúc, hạnh phúc vô cùng."
Bà ấy xem như hiểu được, tính tình Mỹ Vân nhà mình tiêu tiền như nước, nhất định là vì ba cô là Hoài Sơn chiều quen rồi.
Đương nhiên, bà ấy không chịu thừa nhận, lúc trước lúc Mỹ Vân muốn đài radio, bà ấy đã cố gắng tích góp bốn tháng tiền lương, mua cho Mỹ Vân một cái.
Bên kia, bà Quý nhìn Trần Thu Hà rời đi, còn có chút lo lắng.
Ngược lại, Thẩm Mỹ Vân không thèm để ý khoát tay: "Đợi lát nữa ăn cơm, mẹ con sẽ về."