Quý Trường Tranh đáp một tiếng, không có Tiểu Hầu, tốc độ của Quý Trường Tranh phóng đi rất nhanh, cơ thể anh nhẹ như yến, giẫm lên một mảnh lại một mảnh bùn, đi thẳng vào bên trong.
Hơn nữa mượn địa hình, anh hoàn mỹ tránh được không ít dòng nước, đương nhiên cũng có hai lần, anh thiếu chút nữa bị dòng nước cuốn đi.
Cũng may anh phản ứng nhanh, lúc này mới tránh được dòng lũ kia, nắm lấy cành đại thụ mượn lực đạp tới phía trước.
Một đường đi một chút dừng một chút, đến gần nhà bia thư chi bộ.
Anh băng qua dòng nước ước chừng cao bằng đầu gối, đi vào nhìn một chút, bên ngoài sân bị ngập không còn nhiều lắm.
Thức ăn trồng trong sân, mạ ớt bị cuốn trôi tứ tung, trôi nổi trên mặt nước.
Đậu giác và giá bị cuốn vọt tới tận gốc tường viện.
Về phần trong phòng, nhà chính như là một vũng nước nho nhỏ, là loại có thể nuôi cá, ngược lại phòng ngủ thì có địa thế cao một chút, chie ngập ngang mặt đất, ngay cả phản để nằm cũng còn hoàn hảo, chăn phía trên cũng còn dùng được.
Tuy rằng ướt một ít, nhưng rốt cuộc là nơi người có thể miễn cưỡng ở.
"Meo meo..."
Trên nóc nhà có một con mèo già, meo meo gọi một tiếng về phía Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh thuận thế nhìn qua, mèo già bị đói bụng mấy ngày rồi, hơn nữa lại bị nước mưa xối qua, nước lũ ngập qua, cho nên mèo già lúc này thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Run lẩy bẩy, nếu Quý Trường Tranh không đến, nó có thể ngay cả xà ngang cũng không trụ lâu được.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, giơ tay lên: "Xuống."
Mèo già không biết có nghe hiểu hay không, do dự một lát, rốt cuộc là nhảy xuống phía Quý Trường Tranh, vững vàng nhảy vào lòng bàn tay anh.
Quý Trường Tranh xoa xoa lưng mèo già, vuốt ve lông: "Ta dẫn mi đi tìm chủ nhân, trên đường mi giẫm lên vai ta."
Ôm trong lòng là không tiện, bởi vì nhiều khi muốn nhặt đồ, hai tay nhất định phải trống không.
Chỉ là, đặt mèo già lên vai, lúc Quý Trường Tranh đi lại, nó có chút lảo đảo đứng không vững.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Ta bỏ mi vào trong quần áo ta, mi đừng cào ta. Mi kêu đáp một tiếng thì ta coi như mi đã nghe hiểu, thỏa thuận của chúng ta thành công."
Mèo già: "Meo meo!"
Đó!
Thật sự nghe hiểu.
Quý Trường Tranh yên tâm hơn một chút, cởi nút áo trước ngực ra, cất mèo già vào, lại cài nút áo lại lần nữa.
Anh tuần tra chung quanh, sau khi đi ra ngoài, tìm điểm dừng chân, từng bước một từ đại đội đi tới vị trí dưới chân núi.
Nhìn Quý Trường Tranh hoàn hảo như lúc ban đầu đi tới, Tiểu Hầu lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ là đang chú ý tới bụng đội trưởng nhà mình hình như hơi lớn?
Anh ta sửng sốt một chút: "Đội trưởng, sao anh vừa đi xuống đại đội mà bụng lại lớn như vậy? Mang thai mấy tháng rồi, sắp sinh rồi sao?"
Quý Trường Tranh tát nhẹ một cái: "Sinh cái gì?"
Anh cởi nút áo, để cho Tiểu Hầu nhìn thoáng qua, Tiểu Hầu lập tức kinh ngạc nói: "Đây là một con mèo già."
Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Cứu được ở nhà bí thư chi bộ, được rồi, chúng ta về thôi."
Tiểu Hầu tất nhiên không phản đối.
Đi lên một đường đi, đến vị trí giữa sườn núi, lại gặp Trần Tam, bọn họ đã sớm đã chờ đến mức sốt ruột.
Đang chuẩn bị đi xuống tìm người, không ngờ hai người Quý Trường Tranh đã trở lại.
"Thế nào?"
Quý Trường Tranh: "Trở về rồi nói."
Trong lòng Trần Tam trầm xuống, đi theo, Tiểu Hầu thì nhận lấy ba con thỏ cùng hai con gà rừng trước đó nhặt được.
Lại lấy lại đôi giày treo trên cây làm dấu.
Một đường trở lại hang động.
Bọn họ vừa trở về, bí thư chi bộ cùng kế toán Trần lập tức nghênh đón: "Đại đội thế nào?"
"Các căn nhà vẫn còn đó chứ?"
Đây mới là vấn đề mọi người quan tâm nhất.
Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Đại đội vẫn tạm được, cửa đại đội lấy điểm thanh niên tri thức làm giới hạn, bị cuốn đi khoảng bảy nhà, nhưng đi vào bên trong địa thế hơi cao một chút, nhà vẫn còn. Thế nhưng trong nhà ít nhiều đều ngập nước."