Trước khi bí thư chi bộ chủ động phân phó chuyện này, cô sẽ không nhận trách nhiệm với mình.
Sau khi rời khỏi lão bí thư chi bộ.
Các xã viên đội sản xuất, chia làm hai đường, một bên đi phơi lúa mạch, đánh lúa mạch, một bên đi đánh gạch thô.
Người của điểm thanh niên tri thức, thì về hang động trước, thu dọn đồ đạc.
Này không, đường là cùng Thẩm Mỹ Vân bọn họ đường trở về là giống nhau, liền tính toán kết bạn trở về.
Chỉ là.
Đi được nửa đường.
Mẹ mù của Triệu Dã đã đi tới, sau khi mò mẫm tìm hiểu Diêu Chí Anh ở đâu, liền hướng về phía cô ấy, phù phù một tiếng quỳ xuống.
"Thanh niên tri thức Diêu, tôi biết cô thích Tiểu Dã nhà chúng tôi, cô yên tâm, sau khi cô gả tới đây, người làm mẹ chồng như tôi nhất định sẽ đối tốt với cô."
Lời này vừa nói, phối hợp với động tác mẹ mù của Triệu Dã, tất cả mọi người đều kinh ngạc theo.
Nhất là, Diêu Chí Anh lại càng bị dọa, cô ấy còn chưa bao giờ bị người quỳ xuống, lúc này muốn đi đỡ bà ta.
"Thím, thím đừng như vậy, mau đứng lên."
"Tôi không, cô không đồng ý với tôi, hôm nay tôi quỳ chết trước mặt cô."
Sau khi nhóm thanh niên tri thức nghe nói như thế, theo bản năng nhíu mày.
Tào Chí Phương trực tiếp kéo Diêu Chí Anh: "Bà ta muốn quỳ, cô cứ để bà ta quỳ đi, dù sao cũng không phải cô bắt bà ta quỳ."
"Chúng ta đi."
Đây dĩ nhiên là trực tiếp muốn đi.
Mắt thấy Diêu Chí Anh sắp rời đi, mẹ mù của Triệu Dã nhất thời luống cuống, lúc này liền lấy ra một con dao đặt lên cổ: "Thanh niên tri thức Diêu, tôi biết, cô ghét bỏ nhà chúng tôi có thêm một liên lụy vô dụng, như vậy, như vậy được không?"
"Tôi đi chết, tôi chết, Tiểu Dã nhà tôi sẽ không liên lụy, cô yên tâm gả tới đây."
Đây đã là đến trình độ phát rồ rồi.
Mẹ mù của Triệu Dã, vì cưới vợ cho Triệu Dã, thật sự là ngay cả mạng cũng không cần.
Diêu Chí Anh nào từng gặp phải loại trận chiến này, lập tức sửng sốt.
Thẩm Mỹ Vân vừa thấy tình huống không đúng, liền nháy mắt với người khác: "Đi gọi bí thư chi bộ tới đây."
Càng nhiều người càng tốt.
Kiều Lệ Hoa nhận được phân phó, lập tức đi gọi người.
Bên này, không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Diêu Chí Anh muốn đỡ bà mù, nhưng đối phương lại không muốn đứng lên.
"Thím đứng lên đi."
"Thím đứng lên."
Diêu Chí Anh liều mạng lôi kéo bà ta đứng lên, nhưng mẹ mù vẫn không nhúc nhích, lúc này cô ấy gấp đến đỏ mặt tía tai sắp khóc rồi.
Triệu Dã thấy một màn như vậy, liền vọt tới: "Thanh niên tri thức Diêu, tôi không nghĩ tới cô là người như vậy."
"Lại thừa dịp tôi không ở đây, đến khi dễ mẹ tôi!"
Lời này vừa nói, mọi người càng thích hợp kinh ngạc.
"Con mắt nào của anh nhìn thấy Thanh niên tri thức Diêu, bắt nạt mẹ anh?"
"Chính là đôi mắt này của tôi nhìn thấy."
Triệu Dã chỉ vào cảnh tượng trước mắt: "Cái này còn không gọi là bắ nạt sao?
Tào Chí Phương: "Chúng tôi đang yên đang lành phải về hang động, là mẹ anh đột nhiên chạy tới, ngăn cản chúng tôi, đột nhiên quỳ xuống trước Thanh niên tri thức Diêu, bảo cô ấy gả cho anh, cô ấy không gả cho anh thì bà ta sẽ quỳ chết không đứng dậy."
"Không thể nào."
Triệu Dã theo bản cô phản bác: "Nhất định là mấy người ép buộc mẹ tôi."
A!
Tào Chí Phương còn muốn mở miệng.
Nhưng lại bị Thẩm Mỹ Vân lôi kéo: "Đừng để ý đến anh ta, chờ lão bí thư chi bộ tới."
Cô xem như hiểu được, hai mẹ con này thuần đòn tuột một người giả bị đụng, cộng thêm càn quấy.
Nói chuyện với loại người này, chỉ là nói nhảm.
Cô vừa mở miệng, Tào Chí Phương rốt cuộc là nghe lời, lúc này trừng mắt liếc Triệu Dã: "Quản tốt mẹ anh."
Triệu Dã siết chặt nắm đấm, nhưng lại bị Thẩm Mỹ Vân nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.
"Có phải hay không, rất nhanh sẽ có kết quả."
Triệu Dã rốt cuộc là kiêng kị Thẩm Mỹ Vân, cùng người phía sau Thẩm Mỹ Vân.