Chiến sĩ nhỏ hiển nhiên là biết Thẩm Mỹ Vân, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại không gọi ra tên của cậu ấy.
Đội trưởng chuẩn bị sửa xe tải trước khi đi.
Lần này bọn họ cứu người trong lũ lụt, xe tải cũng bị nước vào không ít, lúc này đang toàn lực sửa chữa.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Sửa xe sao?"
Đúng vậy, xe bị nước vào, phải sửa chữa cho tốt, chúng tôi chuẩn bị đi.
Thẩm Mỹ Vân ngoài ý muốn nói: "Không phải nói muốn ở chỗ này duy trì trật tự, hỗ trợ thu lương thực sao?"
Tiểu chiến sĩ lắc đầu: "Chúng ta là bởi vì xe tải hỏng, lúc này mới chậm trễ ở chỗ này."
Đây là những tin đồn gì vậy.
Đang nói chuyện.
Người phía trước liền chào hỏi: "Chuẩn bị tập hợp, năm phút sau toàn bộ lên xe rời đi."
Nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân a một tiếng: "Quý Trường Tranh ở đâu, mau chỉ cho tôi."
Tiểu chiến sĩ: "Ta dẫn ngươi qua."
Thời gian 5 phút là để họ giải quyết vấn đề cá nhân, ví dụ như uống nước đi vệ sinh, bởi vì một khi lên xe, xe khởi hành, ở giữa không ngừng nghỉ.
"Được." Mắt thấy đối phương chỉ vào, là nơi tương phản với thu hoạch lương thực, Thẩm Mỹ Vân cắn răng: "Quên đi, cậu theo tôi bưng thức ăn qua trước."
"Nếu không một cái qua lại, các cậu khẳng định thời gian không còn kịp rồi."
"5 phút để làm gì?"
Lúc tiểu chiến sĩ nghe được đồ ăn, ánh mắt sáng lên, nhưng lại do dự thời gian sợ không đủ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn ra, chỉ về phía máy kéo: "Ngay đó, không tới một trăm mét, rất nhanh."
Lần này tiểu chiến sĩ không do dự, theo Thẩm Mỹ Vân chạy chậm tới.
Đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, nồi thép tinh khó có thể nhổ lên, đến trong tay đối phương cũng là dễ dàng.
Lúc tiểu chiến sĩ cầm, trong tay còn nóng giật mình, kinh hỉ nói: "Vẫn còn nóng sao?"
Bất quá trên tay có một tầng vết chai thật dày, rất nhanh liền không có phản ứng.
Thẩm Mỹ Vân: "Ừ, nóng, phải nhân lúc còn nóng ăn."
Vì thế tiểu chiến sĩ bưng nồi thép tinh, Thẩm Mỹ Vân xách theo hai cái túi lưới, nhanh chóng chạy, lúc này cũng bất chấp hình tượng.
Bên kia, Quý Trường Tranh vừa sửa xong xe, từ dưới gầm xe chui ra, mặt đen kịt.
Bởi vì nhiệm vụ cấp cứu trong khoảng thời gian này, màn trời chiếu đất không nói, còn phải đối mặt với sự nghi ngờ của quần chúng.
Hơn nữa mang theo đội ngũ, anh coi như là tan nát cõi lòng, cả người đều gầy đi một vòng, càng lộ ra xương gò má đứng vững, ngũ quan khắc sâu.
Quý Trường Tranh chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc này sẽ nhìn thấy Mỹ Vân.
Cô chạy nhanh về phía anh, gió thổi loạn mái tóc đen nhánh của cô, trên khuôn mặt óng ánh tuyệt mỹ nhiều hơn vài phần đỏ ửng, đương nhiên, cũng nhiều hơn vài phần chật vật.
"Quý Quý Quý, Trường Tranh."
Ngay cả hô người cũng thở hồng hộc.
Thẩm Mỹ Vân dám thề, ngoại trừ lúc thi đại học, cô từng chạy cự li dài, sau đó nhiều năm như vậy mặc kệ làm cái gì cũng chậm rì rì.
Không nghĩ tới, lần nữa nhặt lên lấy trăm mét chạy nước rút tốc độ.
"Hừ hừ hừ."
"Mệt chết đi được."
Quý Trường Tranh nhìn Thẩm Mỹ Vân đang thở hồng hộc chạy trước mặt, anh không nói ra cảm giác của mình, chỉ theo bản năng đỡ cô, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.
"Sao em lại tới đây?"
Bọn họ thuộc về nhiệm vụ tạm thời, cơ hồ mỗi ngày đều đổi địa phương, thế cho nên cho dù là ở cùng một công xã, anh muốn đi gặp Mỹ Vân một mặt cũng không dễ dàng.
Chưa nói đến, lúc đi còn chào hỏi cô.
Không kịp, căn bản không kịp.
Thẩm Mỹ Vân vịn anh, thở hồng hộc: "Đưa cơm cho anh."
Cô đưa túi lưới trong tay cho anh: "Lên xe ăn."
"Nhớ ăn."
Nơi đáy lòng Quý Trường Tranh, đột nhiên giống như sụp đổ một khối, giống như là lông ngỗng mềm mại, phất qua trái tim, làm cho cả người anh đều ấm áp lên.
Những ngày này gặp phải khó chịu, ủy khuất, cùng với thất vọng, vào giờ khắc này, trong khoảnh khắc tiêu tán sạch sẽ.
"Mỹ Vân."