Mà chiếc xe tải phía trước nhất, là Quý Trường Tranh bọn họ ngồi, mà tiểu hầu trong tay bưng một cái nồi thép tinh, tứ bình bát ổn ngồi ở phía sau trong xe.
"Tôi ngửi thấy mùi thơm."
"Tôi cũng ngửi thấy."
Cho dù bên cạnh nồi thép tinh, bị khăn lông đắp lên, vẫn có một chút mùi vị truyền ra.
"Chúng ta đánh cược xem trong này chứa cái gì?"
"Tôi ngửi thấy mùi dưa chua."
Vị chua của dưa chua, thật sự là ức chế không được.
"Sao tôi lại cảm thấy giống như vị cá tươi vậy?"
"Tôi cũng ngửi thấy mùi cá."
"Mở ra xem đi."
Có người cổ động đến, nhưng lại bị Tiểu Hầu cự tuyệt, anh đem nồi thép tinh truyền đến trong tay Quý Trường Tranh: "Đây là chị dâu đặc biệt tặng sếp, muốn cũng ohari tự sếp mở ra."
Lời này vừa nói, mọi người nhất thời đè xuống, tâm tư nóng lòng muốn thử.
Vì thế, nồi thép kia đã được đưa đến trước mặt Quý Trường Tranh, có thể nói là được vạn người chú ý cũng không quá đáng.
"Sếp, mau mở ra."
"Đúng vậy, để chúng ta cũng nhìn xem."
Dưới ánh mắt mọi người, Quý Trường Tranh chậm rãi mở nắp nồi, lộ ra tình huống chân thật bên trong.
Cá dưa chua.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, lúc trước vừa vào xe tải, hắn liền ngửi như là cá dưa chua. Đem nắp nồi lấy ra một ít, mọi người cũng nhìn càng rõ ràng.
Dưới sương khói màu trắng, từng miếng thịt cá trắng như tuyết dung nhập vào trong nước canh màu vàng kim, phía trên còn có một tầng ớt và hạt tiêu màu đỏ.
Chỉ ngửi thôi cũng làm cho người ta nhịn không được nuốt nước miếng.
"Cá dưa chua."
"Là cá dưa chua."
Rõ ràng là giống nhau, nhưng ngữ khí của người trước và người sau, lại hoàn toàn không giống nhau. Trên đường trở về, còn có thể ăn được cá dưa chua a.
Đây quả thực là điều bọn họ không dám tưởng tượng.
Quý Trường Tranh cúi đầu ừ một tiếng, ngữ khí nhu hòa: "Là cá dưa chua."
Vẫn là Mỹ Vân tự tay làm cá dưa chua, cô biết anh thích ăn cá dưa chua, cho nên mới đưa tới sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Quý Trường Tranh liền ngọt ngào nổi bong bóng.
Mỹ Vân của anh.
Ô ô ô, chỉ nhắc tới hai chữ này, đã làm cho trái tim người ta không tự chủ được run lên.
Quý Trường Tranh đè nén cảm xúc hỗn loạn, anh ta bưng nồi, dùng khăn mặt cách nhiệt: "Lấy bát ra, mỗi người múc một ít, chia một phần."
Một nồi cá dưa chua lớn, vừa nhìn đã biết phân lượng không chỉ của một mình hắn.
Sau khi có lời này của Quý Trường Tranh, mọi người nhất thời không nói hai lời từ trong hành lý, liền lấy bát đũa ra, có người cầm hộp cơm nhôm, có người cầm vại tráng men.
Tóm lại không ai là tay không, đây đều là thời điểm bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, một thiết bị cơ bản nhất.
Nào, mỗi người một muỗng.
Xe còn đang tứ bình bát ổn lái, trong xe mọi người lại theo thứ tự, đem bát đũa của mình đưa tới, Quý Trường Tranh phụ trách chia cho mọi người.
An cúi đầu cụp mắt nhìn một cái muỗng lớn nhét trong nồi thép.
Anh nhịn không được cười cười.
Tiểu Hầu nói: "Chị dâu suy nghĩ thật chu đáo, sợ chúng ta không tiện múc cá dưa chua, ngay cả muỗng sắt cũng chuẩn bị xong."
Quý Trường Tranh cúi đầu ừ một tiếng: "Chị dâu của cậu vẫn luôn rất cẩn thận."
Cầm thìa, múc cho mỗi người trong xe một muỗng cá dưa chua, cộng thêm một muỗng canh.
Một cái truyền một cái, đưa qua.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong xe toàn bộ đều là tiếng nuốt nước miếng.
Sau khi bọn họ lấy được, ngược lại không vội ăn, mà định chờ Quý Trường Tranh cùng đi, dù sao, bọn họ cũng dính ánh sáng của Quý Trường Tranh.
Anh cũng không động đậy, bọn họ ăn cái gì a.
"Bên trong cái túi lưới kia là cái gì?"
Quý Trường Tranh thật đúng là không biết, anh đưa thìa đưa cho tiểu hầu, bảo cậu ấy tới mucs thức ăn cho mọi người.
Chính anh mở túi lưới ra, giấy da trâu bên trong lộ ra, khi nhìn thấy bánh bao lớn cùng bánh bao trắng bóng bên trong.
Quý Trường Tranh trầm mặc.
Tiểu Hầu thò đầu nhìn qua: "Chị dâu thật tốt."