Sắc mặt của người thu lương thực tái nhợt đi, rất khó coi: "Trạm trạm trạm trưởng"
Thậm chí ngay cả nói chuyện cũng nói vấp nữa.
"Là là là —— là do lương thực của đội sản xuất Khang Trang không đủ tiêu chuẩn, bọn họ chỉ nộp lên 600 cân thôi"
Sau khi nói rõ mọi chuyện xong, hơn nữa cũng bỏ qua chủ đề mắng người lúc trước.
"Ồ? 600 cân?"
Trạm trưởng Lương của trạm lương thực, nhìn về phía đại đội trưởng Khang của đội sản xuất: "Theo tôi được biết, toàn bộ đất trong công xã ở đây, đều xếp hạng ba."
"Làm sao mà năm nay chỉ giao được nhiêu đây thôi?"
Cái này thì đại đội trưởng Khang nên trả lời thế nào đây?
Công xã Thắng Lợi gặp tai hoạ nghiêm trọng, còn là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất trong đại đội Khang Trang nữa.
Ông ấy vừa lau nước mắt vừa nói: "Là do bị ngập lụt, không phải ngài không biết đâu chứ."
Lời này vừa nói ra, trạm trưởng Trương nói,"Cũng có rất nhiều đại đội ngập lụt, nhưng chỉ có đại đội của mọi người là giao ít lương thực nhất."
Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng trạm trưởng Trương cũng không ngoại lệ, sau khi thu lương thực ở công xã xong ông ấy còn phải báo cáo lên trên thành phố nữa.
Nếu nhiệm vụ không hoàn thành, thì trạm trưởng Trương cũng bị mắng.
Khang đội trưởng: "Đại đội Khang Trang của chúng tôi không kịp gặt gấp."
Câu này làm cho đại đội trưởng Trương cũng im lặng: "Tiếp theo cái đi, cậu cứ đứng bên cạnh trước đi."
"Chờ sau khi thu xong hết lương thực rồi nghĩ biện pháp sau."
Đại đội trưởng Khang cảm thấy có chút khó chịu, giống như trước kia khi ông ấy còn đi học không làm bài tập bị giáo viên chủ nhiệm cho đứng ra ngoài sau đó lại lên đứng trên bục giảng vậy.
Mỗi một học sinh đi vào, đều sẽ dùng loại ánh mắt khác nhau mà nhìn ông ấy một chút.
Đội trưởng Khang cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi đại đội Khang Trang xong, thì đến đại đội Tiền Tiến.
Lão bí thư chi bộ đi ở đằng trước, kế toán Trần kéo xe bò ở đằng sau, sau đó để từng túi lúa mì xuống dưới.
Tổng cộng có 21 túi, khi những túi này được chất thành một ngọn núi nhỏ thì tạo ra một phong cảnh tuyệt đẹp.
Dù sao các đại đội trước giao lương thực thì cũng chỉ có mấy túi mà thôi, ngay cả một núi nhỏ cũng không dựng lên được ấy chứ
Làm gì có giống như đại đội Tiền Tiến có thể xếp thành một núi cao như vậy chuws.
Trạm trưởng Trương: "Mọi người là đại đội Tiền Tiến sao?"
Lão bí thư chi bộ gật gật đầu: "Số lương thực năm nay của chúng tôi đều ở chỗ này."
"Không tồi."
Trạm trưởng Trương không nhịn được mà khen một câu: "Ở đại đội của mọi người không bị ngập lụt sao?"
Lão bí thư chi bộ lắc đầu: "Bị lụt."
"Vậy sao mọi người có thể có nhiều lương thực như vậy?"
Số lương thực này so với năm trước thì không nhiều lắm, nhưng năm nay so với những đội sản xuất khác thì nhỉnh hơn rất nhiều.
Mắt thấy lão bí thư chi bộ muốn ăn ngay nói thật, nói ra chuyện dậy sớm nửa đêm để thu hoạch lương thực, Thậm Mỹ Vân lập tức cướp lời ngay.
Cô mỉm cười: "Lương thực không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là do trạm lương thực không thu được, nhiệm vụ không hoàn thành thì xã viên chúng tôi ở dưới cũng cảm thấy lo lắng, cho nên tình nguyện tự thắt lưng buộc bụng, cũng muốn đem lương thực cho trạm trưởng Trương để hoàn thành nhiệm vụ thu lương thực."
"Chúng tôi đều một lòng vì tập thể cả."
Lời nói này hay như vậy.
Trạm trưởng Trương cũng nhịn không được mà vỗ tay: "Được!"
"Tư tưởng của đồng chí này có ý thức rất tốt, côlà?"
"Thẩm Mỹ Vân."Tôi là xã viên của đại đội Tiền Tiến."
"Lần này cùng vói bí thư chi bộ đến đây giao lương thực."
"Lãnh đạo, lương thực của đại đội chúng tôi đều ở chỗ này, xin ngài hãy kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi xin phép về trước."
Có lẽ là do nhìn ra được sự nghi ngờ của trạm trưởng Trương, Thẩm Mỹ Vân chủ động giải đáp.