"Cũng là lỗi của tôi do tôi không chịu tìm hiểu sở thích của đồng chí Thẩm trước." Tuy nói vậy nhưng trong ngữ điệu chẳng có chút xin lỗi nào cả.
Không thể không nói, Lim Lục Tử đúng là Kim Lục Tử.
Thẩm Mỹ Vân cũng không thèm để ý, nắm tay của cô cuộn tròn lại sau đó gõ mặt bàn trong vô thức.
"Lương thực? Muốn nhiều ít?"
Sau khi lời này được nói ra cơ mặt của Kim Lục Tử đột nhiên căng cứng lên, sau đó ngẩng đầu lên nhúng tay vào nước trà viết 2000 ở trên bàn.
Con số này.
Chân mày xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân nhíu lại, trong giọng nói mang theo một chút khó xử: "Nhiều như thế sao?"
"Không nhiều lắm, nếu không cũng sẽ không tìm đồng chí Thẩm giúp."
Mắt thấy vậy thái độ của Kim Lục Tử cũng hạ thấp mình hơn một chút: "Mạc Hà diễn ra lũ lụt, kho thóc ở phía Đông đã bị ngập một nửa, trong tương lai sẽ thiếu lương thực."
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Anh định làm gian thương, tăng giá lương thực sao?"
Nếu nói như vậy thì cho dù có lương thực cô cũng sẽ không bán cho Kim Lục Tử
Kim Lục Tử lắc đầu, thở dài: "Đồng chí Thẩm, cũng quá coi trọng tôi rồi hai ngàn cân lương thực mà còn làm gian thương đẩy giá lên cao trục lợi sao?"
Cái này làm sao có thể được chứ.
Nhiêu đây ném vào còn chưa đủ tạo ra bọt nước nào.
"Vậy anh muốn?"
Thẩm Mỹ Vân quyết tâm hỏi chuyện cho ra ngô ra khoai, hiển nhiên nếu không nói ra nguyên nhân thì cô sẽ không bán lương thực cho anh ta.
"Tôi cũng không gạt cô."
Kim Lục Tử đứng dậy từ tủ ở phía trong lấy ra một tờ giấy, cứ như vậy trực tiếp đưa cho Kim Lục Tử xem.
"Trước đó tôi đã ký hiệp nghị với đối phương, năm nay sau khi thu hoạch lương thực xong sẽ đưa cho đối phương hai ngàn cân."
"Nhưng cô cũng biết tình huống bây giờ của trạm lương thực đấy, trạm lương thực không thể thu được đủ lương thực, càng đừng nói chi đến tôi."
"Thấy đã sắp đến hạn trong hiệp nghị rồi, nếu tôi không gom đủ lương thực thì sẽ phải bồi thường gấp ba."
"Đồng chí Thẩm, nếu bên cô có lương thực để bán ra thì nhất định phải suy xét đến tôi đầu tiên."
Kim Lục Tử ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thẩm Mỹ Vân giọng nói rất chân thành và tha thiết: "Nếu lúc này cô có thể giúp tôi thì tôi rất cảm kích."
Thẩm Mỹ Vân lấy tờ giấy hợp đồng nhìn qua một chút, trang giấy hợp đồng đã ố vàng, hiển nhiên cũng không phải hợp đồng này mới ký trong năm nay, ánh mắt của cô chuyển xuống phía dưới cùng.
Quả nhiên thấy được năm ký bản hợp đồng này là 1968.
Có vẻ như hợp đồng này đã được ký cách đây ba năm trước.
"Sao anh có thể làm ra loại chuyện này thế?"
Ba năm trước ký họp đồng này, đây không phải là điều ông trùm ngoại thương trứ danh Kim Lục Tử có thể làm được.
Dù sao đây cũng là vụ làm ăn thua lỗ, hơn nữa cũng có nhiều tính hạn chế nữa.
Kim Lục Tử cười khổ một tiếng: "Ba năm trước đây mới ra đời, bị mắc bẫy của người ta, năm nay là năm cuối cùng, nếu tôi chịu đựng được qua năm này nũa thì hợp đồng trở nên vô dụng rồi."
Anh ta là người rất chú trọng đến danh dự.
Nếu không đã sớm bội ước rồi.
"Đối phương muốn nhiều lương thực như vậy làm gì?"
Điều này Kim Lục Tử cũng không biết nên lắc đầu: "Đồng chí Thẩm nếu nói hai ngàn cân lương thục nhiều thì cũng không phải là nhiều, dù sao với năng suất của đại đội mọi người đến mùa thu hoạch tuỳ tiện tìm một nhà thôi là có thể có được nhiều như thế rồi."
"Nhưng vấn đề ở chỗ chính là, hai ngàn cân lương thực này là lương thực mịn."
Cho nên, lúc này mới đẩy anh ta vào tình thế khó khăn.
"Lương thực mịn, hai ngàn cân?"
Thẩm Mỹ Vân thở dài, gõ gõ cái bàn: "Anh Lục à, lá gan của anh cũng lớn thật đấy."
Kim Lục Tử không nói lời nào mà chỉ xoa xoa lông mày: "Lúc còn trẻ bồng bột làm ra chuyện sai lầm này, bây giờ phải đền bù rồi."