Thẩm Mỹ Vân cũng không đếm mà trực tiếp nhận lấy: "Tin tưởng lẫn nhau."
Cô gật đầu với Kim Lục Tử: "Vậy anh Lục hàng hoá ở đây thì hai người cứ mang về đi, tôi đi trước."
Kim Lục Tử gật đầu: "Cảm ơn."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu sau đó nhìn về phía tảng đá gọi Miên Miên: "Miên Miên?"
Miên Miên lập tức ló đầu ra khỏi tảng đá: "Mẹ, mẹ đã xong rồi sao?"
Trên khoé môi của Thẩm Mỹ Vân nở một nụ cười: "Đương nhiên rồi, đi thôi, mẹ dẫn con đi mua đồ ăn ngon!"
Hai ngàn năm đấy, một số tiền khổng lồ, cũng đủ để mua cho Miên Miên nhiều bộ quần áo xinh đẹp rồi.
Miên Miên vừa nghe xong, đoi mắt to tròn cong thành vầng trăng non: "Đi thôi."
Nói xong, còn không quên quay đầu lại lén nhìn Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử đang nhìn chằm chằm về phía bên này nên vừa hay ánh mắt của hai người họ chạm nhau, anh ta nhấp môi, chần chờ một chút sau đó nở một nụ cười về phía Miên Miên
Có lẽ là do không thường cười nên nụ cười có chút cứng đờ.
Miên Miên ngây người: "Anh trai kia cười ——"
Cô bé sắp xếp lại từ ngữ của mình: "Hình như là bức tranh dán trên cửa nhà chúng ta."
Cái kia gọi là gì vậy nhỉ?
Mẹ nói nó gọi là Uất Trì Cung.
Kim Lục Tử: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Ai cũng không ngờ Miên Miên sẽ hình dung như vậy, Thẩm Mỹ Vân nhéo mũi của Miên Miên: "Không thể miêu tả người khác như vậy, không lễ phép."
Miên Miên kinh ngạc: "Như vậy sao? Con còn tưởng đó là lời khích lệ đấy? Cái chú kia cao lớn và uy nghiêm giống như một bức tranh hoạ."
Nghe cái miệng nhỏ ngọt nào này kìa.
Khuôn mặt đang cứng đờ của Kim Lục Tử trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng hơn.
Sau khi nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con rời đi xong Kim Lục Tử mới thu nụ cười của mình lại, anh ta thề rằng nguyên một tháng trước mình không có cười nhiều như bây giờ.
"Anh nói xem hai mẹ con chị ấy như vậy, sao có thể kéo được hai ngàn cân lương thực đến đây vậy?"
Sa Trúc vừa hỏi.
Kim Lục Tử liền quay đầu lại, dáng vẻ cũng không có dịu dàng như khi nãy nữa mà đã khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước
"Sa Trúc, ngày đầu tiên khi em đến anh đã dạy em, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết một con mèo."
"Không nên hỏi thì đừng hỏi."
Sa Trúc nghe được những lời này thân thể liền cứng đờ ra: "Anh Lục, em đã biết."
Kim Lục Tử lắc đầu, thở dài: "Em cũng không còn nhỏ nữa, đầu óc cũng nên phát triển hơn rồi, lúc anh 17 tuổi đã ——"
Đi đến quốc gia đối diện rồi.
Mà lúc Sa Trúc 17 tuổi thì vẫn là một đứa trẻ nói mà không biết suy nghĩ.
Nhưng thật ra Sa Trúc không tức giận, cậu chỉ cười ha hả nói: "Nếu em có thể thông minh được như anh Lục, thì lúc đó em sẽ không được anh nhặt về đúng không?"
Sa Trúc cùng người khác kéo bày kéo phái đánh nhau, lúc đánh đến thời điểm sống dở chết dở thì thủ lĩnh bỏ chạy mất còn cậu thì bị bỏ lại.
Không ai quản.
Nếu không phải Kim Lục Tử vô tình nhặt cậu về thì có lẽ cậu đã chết lâu rồi
*
Thẩm Mỹ Vân cầm tiền, kéo Miên Miên đi đến Cung Tiêu Xã, nhưng những đồ ở bên trong đó cô đã xem đủ rồi và Miên Miên cũng vậy.
Không có gì muốn mua.
Miên Miên liền nói: "Mẹ ơi, mẹ mua cho con đồ chơi làm bằng đường đi, sau đó chúng ta liền trở về."
Mua một cái đồ chơi con thỏ nhỏ làm bằng đường chỉ tốn có 2 đồng mà thôi.
Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân sẽ không từ chối yêu cầu của cô bé, mua xong đồ chơi làm bằng đường, cô lại hỏi: "Con không muốn cái gì khác nữa sao?"
Miên Miên lắc đầu: "Không có ạ."
Mấy đồ ở đây không tốt bằng những đồ ở trong Bào Bào.
Thẩm Mỹ Vân có chút thất vọng: "Vậy chúng ta về nhà thôi."
"Đi thôi, về nhà!"
"Con nhớ bà ngoại."
*
Đội sản xuất, mở cuộc họp tại sân phơi lúa.
"Đất khai hoang đã được chọn chưa?"
"Liền chọn khu núi Tiểu Nam kia đi."