Thập Niên 70 Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Là Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 12


"Chị không mệt!""Để em ôm cho.

"Hai câu nói đồng thời vang lên, Hạ Phong nhìn chung quanh, Hạ Lệ Phương không quá tình nguyện mà buông tay ra để Trịnh Lệ Lệ vui vẻ bổ nhào vào trong lòng mợ thơm ngào ngạt, đầu còn tự động tìm đến vị trí mềm mại mà cọ cọ.

Lâm Thiển Thu bị dáng vẻ lưu manh nhỏ của Trịnh Lệ Lệ làm buồn cười, cô vỗ nhẹ nhẹ đầu của cô bé, đặt cô bé mặc chiếc váy xinh xắn lên trên đầu gối của mình, dưới đáy mắt lộ ra một chút dịu dàng, cô nhẹ giọng mỉm cười hỏi: "Được mợ ôm vui như vậy sao?"Trịnh Lệ Lệ nghiêm túc gật đầu, đôi mắt đen như quả nhỏ vô cùng trong veo: "Mợ thơm thơm, Niếp Niếp thích, cháu cũng muốn trở nên thơm thơm!"Hạ Phong:! Anh để ý đến Niếp Niếp sau đó lại nhìn dáng vẻ Lâm Thiển Thu ôm Niếp Niếp thì bất chợt nhìn thấy chỗ Niếp Niếp dán sát vào, anh nhấp môi sau đó quay đầu không dám nhìn nhiều.

Lâm Thiển Thu nâng tay lên ngửi thử, không có bất kỳ mùi nào, cô cũng không có thói quen để người mình có mùi gì cho nên cho dù cô dùng mỹ phẩm hay sữa tắm đều là loại không có mùi, có lẽ Trịnh Lệ Lệ nói thơm là bởi vì nhìn cô trắng nõn?"Miệng Niếp Niếp thật ngọt, mợ cho cháu một thứ.

" Lâm Thiển Thu không hiểu rõ cho nên nói lảng sang chuyện khác, giống như có phép thuật, cô nắm chặt bàn tay trống rỗng của mình ở phía sau rồi đưa về phía trước bảo cô bé mở ra.

Trịnh Lệ Lệ quả thật bị hút toàn bộ lực chú ý, cô bé dùng hai tay nhỏ mở ngón tay Lâm Thiển Thu ra, sau đó lập tức nhìn thấy ở trong lòng bàn tay của cô có hai chiếc kẹo sữa đại bạch thỏ, mắt cô bé lập tức sáng lên, khát vọng nhìn Lâm Thiển Thu, không dám nói mình muốn.

"Cho cháu đấy, cháu lấy ăn đi.

" Lâm Thiển Thu đặt kẹo vào trong lòng bàn tay mập mạp của Trịnh Lệ Lệ cười nói.

Trịnh Lệ Lệ dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Thiển Thu: "Cảm ơn mợ! Cháu cũng chia cho anh trai một cái!"Trịnh Lệ Lệ muốn đi qua, nhưng mà trên xe quá lắc lư, người còn không ngồi ổn huống chi là để cho đứa bé đi đi lại lại, cho nên Lâm Thiển Thu ôm đứa nhỏ đến gần chỗ Hạ Phong, vốn là giữa hai người còn cách một vị trí trống, nhưng hiện tại trực tiếp kéo gần lại, ngồi kề bên nhau.

Hai đứa nhỏ ghé đầu lại với nhau nói chuyện rất vui vẻ, đều rất có cảm tình với người mợ xinh đẹp tốt bụng lại còn rất thơm, Hạ Phong không biết nên nói hai đứa bé như thế nào, chỉ có giương mắt nhìn sang vị trí của chị mình đang có chút xấu hổ, vì không tìm thấy thời cơ nói chuyện cho nên chỉ có thể giả vờ quay đầu ngắm phong cảnh.

"Lần sau em không cần phải mua kẹo cho bọn họ, mấy đứa nhỏ ăn nhiều kẹo thì sẽ sâu răng.

" Hạ Phong ngẩng đầu tìm ra một lý do để nói chuyện với Lâm Thiển Thu.

Lâm Thiển Thu buồn cười nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh rồi hỏi ngược lại: "Lỡ như là do em muốn ăn thì sao? Đương nhiên là vì thích ăn cho nên em mới mua.

"Vào thời mạt thế, bất cứ thứ gì cũng rất đáng quý, nhất là kẹo, đây đúng là kẹo cô cất giữ mà cô cũng tiếc không ăn, thỉnh thoảng cô mới ăn một chút để cảm nhận cảm giác khi ở thời đại hòa bình, đáng tiếc cho dù có ăn như thế nào thì nó cũng sẽ hao dần ngoại trừ việc khiến miệng ngọt hơn một chút.

Nhưng hiện tại cô không còn lo lắng nữa cho nên mới lấy ra để chia sẻ, cũng lên kế hoạch sau này mua về nhiều một chút để ăn.

Hạ Phong ngẩn người một lát, sau đó mới thấp giọng hỏi: "Em thích ăn sao? Vậy thì sau khi trở về anh sẽ đi mua cho em.

"Lâm Thiển Thu mỉm cười nhìn Hạ Phong một chút, cô khẽ gật đầu, cái nhìn phong tình này lại khiến Hạ Phong trực tiếp quay đầu, tốc độ nhanh này khiến Lâm Thiển Thu có cảm giác như anh đã bị cái gì đó k1ch thích.

.


Bình Luận (0)
Comment