Khi còn nhỏ, những thứ nhặt được không hề nhiều trong chốc lát như vậy, chắc chắn là có người đã đánh rơi.
Triệu Văn Thao nghĩ vậy rồi đứng lên nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có gió Đông Bắc đang vù vù thổi qua, không nhìn thấy bóng dáng một người nào, hắn đã có chút yên tâm, sau đó đi xuống gờ đất, cởi áo thu ở bên trong ra, chỉ mặc một chiếc áo bông, thắt nút hai cổ tay áo, còn buộc lại hai vạt áo, bỏ hết những đồ vật nhặt được trước đó vào cổ áo rồi bọc lại, ôm trong tay sau đó bước vào rừng, tìm một chỗ kín đáo rồi chôn sâu xuống, kiểm tra dấu vết xong rồi mới vác xẻng đi ra ngoài.
Hắn cũng không tiếp tục san bằng bờ ruộng nữa, trực tiếp quay về thôn, chỉ là đi từ một hướng khác.
Lúc này không giống lúc nhặt được đồ khi còn nhỏ nữa, lúc đó không có ai đến tìm, cho dù đến tìm thì nhận hay không nhận cũng không sao, nhưng bây giờ thì lại không được, làm không tốt sẽ rước rắc rối vào thân.
Tầm mắt của Triệu Văn Thao này đảo qua rất nhanh, chuyện bản thân nhặt được đồ tuyệt đối không thể để người khác biết, vì thế mới không trực tiếp mang đồ về nhà, nhưng chuyện này hình như còn thiếu cái gì đó.
Vừa về đến đầu thôn thì một thanh niên ôm ngực vội vàng đi tới, nhìn thấy hắn thì cất tiếng chào: “Anh Triệu!”
“Mã Tiểu Lục à, cậu đang muốn đi đâu đây?” Triệu Văn Thao nhìn thấy cậu ta thì mắt sáng lên, đúng thật là đang muốn ngủ thì có người nhiệt tình đưa gối cho.
Mã Tiểu Lục có chút thụ sủng nhược kinh, cậu ta tuỳ tiện chào hỏi một tiếng, nhưng thực ra rất vui vẻ, biết được Triệu Văn Thao đang bôn ba buôn bán, còn mua được cả xe đun dầu, đây là phát tài rồi đó.
“Anh Triệu, không có chuyện gì, tay em hơi ngứa nên qua thôn Tây chơi một lúc.” Mã Tiểu Lục đi đến, lấy một bao thuốc ra khỏi túi, rút ra một điếu thuốc rồi đưa cho Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao cũng không khách khí mà nhận lấy: “Thằng nhóc cậu được đó nha, hút cả thuốc lá rồi!”
“Sao so được với anh Triệu chứ!” Mã Tiểu Lục lấy que diêm quẹt trong túi ra rồi châm lửa hút thuốc cho Triệu Văn Thao, còn châm cho bản thân một điếu: “Anh Triệu, anh đang đi đâu đó?”
“Đi san bằng bờ ruộng đó.” Triệu Văn Thao hút một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Lúc này đang bận rộn, cậu vẫn còn đi chơi đấy à?”
Mã Tiểu Lục liếc nhìn qua cái xẻng của Triệu Văn Thao, chỉ đem theo một ít đất nên trong lòng cậu ta vui mừng, còn nói tôi, anh như thế này cũng không giống như đi san bằng bờ ruộng.
“Người trong nhà bận rộn, đâu cần đến em.” Mã Tiểu Lục tiến lên trước nói: “Anh Triệu, có hứng thú không, hay là chúng ta cùng đi chơi?”
“Bây giờ? Có an toàn không?” Triệu Văn Thao bày ra dáng vẻ hứng thú nhưng lại không dám.
“Có gì đâu anh, toàn là người quen hết. Hơn nữa, trò chúng ta chơi cũng không lớn.”
Triệu Văn Thao nhỏ giọng nói: “Các cậu chơi gì thế?”
Mã Tiểu Lục hạ thấp giọng nói: “Bây giờ đang phổ biến chơi bài cẩu, tiện lợi, một ván một hào.”
“Ái chà, thế thì cũng khá lớn đó.” Triệu Văn Thao kinh ngạc.
“Đối với anh Triệu mà nói, một hào còn lớn à? Có nơi còn là một đồng kìa.” Mã Tiểu Lục nói.
“Thế à, vậy thì thắng được tiền cũng khá kịp đấy nhỉ.” Ánh mắt Triệu Văn Thao trở nên lấp lánh.
Mã Tiểu Lục cảm thấy có hi vọng, tiếp tục thuyết phục: “Đúng vậy đó, trò này chỉ xem vận may, vận may tốt thì mấy ngày là có thể thắng được một căn nhà rồi! Anh Triệu, vận may của anh có tiếng trong thôn chúng ta đó.”
Triệu Văn Thao bối rối nói: “Nhưng tiền của tôi đều đưa cho vợ rồi, trong túi tôi cũng không có bao nhiêu tiền, hay là cậu đợi tôi một lát để tôi về nhà lấy tiền.”
Mã Tiểu Lục đang lôi kéo người tham gia bài bạc, cậu ta đã gặp qua rất nhiều người giống Triệu Văn Thao rồi, lần đầu tiên quay về nhà lấy tiền rồi ra chơi, vậy thì nhất định sẽ không ra nữa, người nhà còn có thể cho anh ra ngoài ư!
“Anh Triệu, thế này đi, trong túi em có tiền, em cho anh mượn, đến lúc đó anh thắng rồi thì lại trả em. Nhân lúc trời còn sớm thì chúng ta đi chơi vài ván, thắng được thì càng tốt, thua cũng không sao, về nhà ăn cơm, sau đó anh trả lại tiền cho em sau.” Mã Tiểu Lục nói.
“Được đó!” Triệu Văn Thao rất vui vẻ, hít một hơi thuốc dài, vứt xuống đất rồi dập tắt: “Thành thật mà nói, tôi thực sự không dám xin tiền vợ.”
“He he! Đàn bà ở nhà cái gì cũng không hiểu, còn thích quan tâm chuyện của đàn ông, rất phiền phức! Đi thôi!”
Hai người sánh vai cùng đi đến thôn Tây.
Chưa đi được bao xa thì hai người gặp được vợ của Vương lão tam đang san bằng bờ ruộng, cô ta nhìn thấy bọn họ thì có chút bất ngờ, rồi hỏi hai người đang đi đâu.
Triệu Văn Thao úp úp mở mở nói rằng có chuyện, bảo cô ta quay về nói với vợ mình một tiếng, sau đó hắn vội vàng đi với Mã Tiểu Lục.
Mã Tiểu Lục cũng xem như là người có tiếng trong thôn, chuyên lôi kéo người tham gia bài bạc, sau đó đạt được lợi từ nó, cậu ta đã từng bị bắt vào tù, khi ra tù vẫn là chết cũng không chừa, mọi người trong thôn nếu muốn nghiêm túc trải qua cuộc sống thì đều không muốn qua lại với cậu ta.
Ở cùng với loại người như này thì còn có chuyện gì nữa, dùng chân cũng có thể nghĩ ra được!
Vợ của Vương lão tam thốt lên một tiếng cảm thán ai da mẹ của tôi ơi, Triệu lão lục này xong rồi, sắp xuống dốc rồi!
Với cái miệng của cô ta, còn chưa đến tối thì toàn bộ người trong thôn đều đã biết hết, Triệu Văn Thao và Mã Tiểu Lục đi cùng nhau rồi.
“Cái tên Mã Tiểu Lục đó là loại người gì vậy chứ! Hàng xóm của em họ thứ 2 của tôi vừa mới mua vài cái sọt liễu, cậu ta đã lập tức nhắm vào nó rồi, muốn kéo người ta đi chơi, kết quả đi thật, tiền mua sọt liễu thua hết sạch thì không nói, còn nợ nần chồng chất!”
“Thằng nhóc đó thất đức lắm, nghe nói có chút tiền là lao đầu vào, sau đó thì phủi sạch sẽ quan hệ với mấy người thua!”
“Người như thế này nên bị nhốt trong tù, thả ra chỉ giao tai vạ cho người khác thôi!”
“Thằng nhóc Triệu Văn Thao này coi như xong rồi, bôn ba buôn bán còn chưa kiếm được tiền của ngày kia thì đã bị nhắm vào rồi, lần này các cô cứ nhìn đi, không thua hết sạch tiền thì không về được!”
“Các cô nói xem, chuyện này có nên quản hay không?”
“Quản cái gì, bây giờ ai có thời gian rảnh mà quản mấy chuyện đó, đều đang bận rộn thu xếp đồng ruộng đây!”
“Không phải bảo Triệu lão lục đi san bằng bờ ruộng à, sao lại dính vào cậu ta rồi?”
“Chỉ có sáu Triệu đó còn đòi san bằng bờ ruộng? Không phải tôi nói nhé, ngay cả san bằng bờ ruộng là gì hắn cũng không biết ấy chứ?”
Về chuyện này thì vợ của Vương lão tam là có quyền lên tiếng nhất.
“Tôi nhìn thấy rồi, cái xẻng đó vẫn còn mới lắm, chưa dính chút đất nào. Tôi đoán là, sáu Triệu sớm đã thanh toán tiền với Mã Tiểu Lục rồi, còn san bằng đồng ruộng cái gì, san cái rắm, cậu ta còn chưa thèm xuống ruộng đã đi lừa bịp người khác rồi!” Vợ của Vương lão tam giống như là đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện.
Mấy tin đồn này tất nhiên cũng sẽ bay đến tai nhà họ Triệu, mẹ Triệu lúc này rất lo lắng, mặc dù bà tin tưởng con trai, nhưng bà cũng biết Mã Tiểu Lục là loại người nào.
Chỉ có cha Triệu là vẫn ngồi bên giường hút thuốc, bày ra dáng vẻ bình tĩnh như thường. “Tôi nói cái ông già này, ông vẫn còn ngồi đó được à, còn không đi tìm Văn Thao về, nó đã cờ bạc rồi kia kìa, mấy trò đó nếu nghiện thì chết chắc rồi!” Mẹ Triệu nhìn thấy dáng vẻ đó của ông chồng thì vô cùng tức giận.
Cha Triệu cười cười, nói một câu không suy nghĩ: “Thằng nhóc này, tầm mắt vậy mà đạt đó!”
Mẹ Triệu mở to mắt, ông lão này khiến con trai tức điên đấy à?
Cha Triệu nhìn thấy mẹ Triệu như vậy thì liền lấy ra chiếc nhẫn bạc ông nhặt được từ trong túi cho bà xem, còn kể lại những chuyện mình đã nhìn thấy.
Mẹ Triệu há hốc miệng, rất lâu sau mới phản ứng lại: “Ông nói là, nó, nó cố ý đi cùng Mã Tiểu Lục?”
“Có cố ý hay không thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là vận may của tiểu tử này quá tốt rồi, không cần phải lo lắng.” Cha Triệu nói.
“Ông không biết à, vậy mà tôi còn tưởng ông biết chứ!” Mẹ Triệu vừa yên tâm thì tim lại bị treo lên: “Cứ cho là vận may của nó tốt, thắng được tiền, thì cờ bạc cũng không phải là chuyện tốt! Hai năm trước Mã Tiểu Lục vì đánh bạc mà bị bắt vào tù, chuyện này là để lấy ra đùa à!”
*Lời editor: Hiện tại mình đang edit thêm một bộ mới đó là Thập niên 60: Cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh - tác giả: Hồ Đồ, mong các bạn qua ủng hộ ạ ^^