Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 150 - Chương 150. Nhận Thầu

Chương 150. Nhận thầu Chương 150. Nhận thầu

Triệu Văn Thao thừa dịp đoàn người đồng ý, rèn sắt khi còn nóng, lấy hợp đồng ra kêu mọi người ký vào.

Bí thư vừa thấy mọi người hưởng ứng, cũng thật vui vẻ, kích động tỏ vẻ đến lúc đó mọi người nếu nuốt lời, không cho nhận lương thực, để lấy đó bồi thường Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao cực kỳ vui vẻ, lại tiếp tục vuốt mông ngựa, làm bí thư thoải mái cực kỳ!

Rất nhiều năm trong thôn không có chuyện lớn như vậy, bí thư đêm đó có chút mất ngủ, ngày hôm sau sáng sớm đã đi tới Sở điện lực, mà Triệu Văn Thao lại đi mua giống thỏ. Đương nhiên cũng có người đổi ý, tỏ vẻ không muốn nuôi nữa, Triệu Văn Thao cũng không miễn cưỡng, ngay lúc đó xé bỏ hợp đồng, nói hiện tại không nuôi về sau cũng không nuôi.

Trường hợp như vậy chỉ có mấy người, những người khác vẫn rất có tinh thần tuân theo hợp đồng đã kí.

Giống thỏ Triệu Văn Thao mua đều của một nhà duy nhất trong thị trấn, là trang trại quốc doanh, hơn mười nghìn con thỏ con, nhưng mà trang trại này lại không thiên về nuôi thỏ.

Trang trại thỏ ở vùng ngoại ô, chiếm đất rất lớn, phụ trách chính là chủ nhiệm trong trang trại, hai người đã từng giao thiệp với nhau rất nhiều, chủ nhiệm thực thích người trẻ tuổi cười rộ lên lại trông rất xán lạn này, chủ yếu chính là thằng nhóc này giữ lời nói, tiền thỏ đến lúc trả là trả, đáng tín cậy hơn nhiều so với những người mua khác.

"Cậu em đến mua thỏ à?" Chủ nhiệm nhiệt tình nghênh đón Triệu Văn Thao vào văn phòng.

Chủ nhiệm gọi là Tạ Đỉnh, tầm năm mươi tuổi, có điểm buồn cười chính là, danh cũng xứng với thực, trên đầu đúng là Địa Trung Hải (ý là hói đầu).

Nhưng mà người thì lại không tồi, rất có trách nhiệm.

Triệu Văn Thao đưa nửa túi nấm khô cho ông ta.

"Chủ nhiệm Tạ, đây là nấm dại mà ông muốn, tôi hái sau rừng cây nhà tôi, rồi lại phơi nắng hai ngày, ông mang về ngâm nước, ninh chung với gà thì ngon tuyệt!" Triệu Văn Thao cười hì hì nói.

Chủ nhiệm Tạ nhìn trên nấm còn ít cỏ dại, vừa lòng cực kỳ, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Gì mà tiền chứ!" Triệu Văn Thao nói: "Chút đồ này tôi đâu có mặt mũi mà muốn tiền của ông, cho ông đấy!"

"Sao mà thế được, để người ta biết thì không tốt." Chủ nhiệm Tạ kiên trì muốn trả tiền.

Triệu Văn Thao nói: "Chủ nhiệm Tạ, vậy thì thế này đi, ông cho thêm vài con thỏ là được rồi."

"Khó mà làm được, vậy giống như tôi đã lấy của công rồi, sao có thể lấy thỏ trong trang trại mà trả được!" Chủ nhiệm Tạ lắc đầu nói.

Lúc này tính nguyên tắc của mọi người đều rất mạnh.

Triệu Văn Thao đành phải nói: "Vậy chủ nhiệm Tạ đưa mấy hào đi, mấy thứ này tôi chỉ nhặt trong núi thôi."

Chủ nhiệm Tạ suy nghĩ một chút, nhìn vào túi nấm: "Này chắc hai ba cân, cứ dựa theo ba cân mà tính, một cân bốn hoo, ba bốn mười hai, vậy trả cậu một đồng hai!" Nói xong lấy tiền ra đưa cho Triệu Văn Thao.

“Nào có quý như vậy! Nhiều quá!" Triệu Văn Thao chối từ.

"Cầm đi, tôi đã từng mua ở chợ rồi, là giá này!" Chủ nhiệm Tạ nhét vào trong tay của hắn.

Hai năm nay giá nấm dại được bán rất chạy, Triệu Văn Thao đi chợ cũng biết, nhưng mà không muốn nhận, người ta lại cứng rắn quá cũng không biết nên làm thế nào.

Thu tiền xong, Triệu Văn Thao nói đến chuyện trong thôn muốn nuôi thỏ, chủ nhiệm Tạ vừa nghe muốn nhiều thỏ như vậy, đây là chuyện tốt, có thể kiếm tiền cho trang trại, lập tức dẫn theo Triệu Văn Thao đến xem thỏ, có chút cảm khái nói: "Tôi lại không hiểu được, nông dân các cậu đều biết nuôi thỏ kiếm tiền, trang trại thỏ này của chúng tôi kiếm tiền sao lại khó như vậy!"

Triệu Văn Thao đến đây vài lần, đối với tình hình kinh doanh của trang trại thỏ cũng có chút hiểu biết, vì sao lại khó kiếm tiền, nơi rộng lớn thì hỗn loạn thôi! Không bỏ nhiều sức thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế, bọn họ nuôi thỏ thì lại khác, nuôi thật là tốt thì kiếm được nhiều tiền, nuôi mà không tốt thì không có tiền, cái này gọi là gì, đúng, cái này đã khơi gợi lòng nhiệt tình của mọi người, nhưng nơi như tập thể thế này thì không khơi gợi được.

Hắn thốt ra lời này, chủ nhiệm Tạ gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

Chút đạo lý ấy thân là một chủ nhiệm đương nhiên biết, nhưng mà có biết thì cũng thế nào, trả tiền lương cho công nhân, ông ấy có nói gì người ta cũng không nghe. Đừng nói ông ấy, ngay cả chủ trang trại cũng chưa chắc đã nghe.

Triệu Văn Thao chọn được giống thỏ tốt, chủ nhiệm Tạ kêu công nhân chuẩn bị xếp lên xe, hai người đứng ở kia vừa nhìn vừa nói chuyện.

"Cậu em này, cậu tới đây mua thỏ, mắt chọn thỏ không tồi đấy."

"Tôi làm nghề này, nếu như chọn không tốt thì sao mà làm? Không dối gạt chủ nhiệm, tôi lúc trước cũng không hiểu gì, tất cả đều là đọc sách mà học được, hơn nữa nuôi gần một năm, cũng rút ra một ít kinh nghiệm, đối phó với mấy trăm con thỏ con hoàn toàn không thành vấn đề, nếu hơn thì lại không biết, cũng không quản lí được." Triệu Văn Thao rất là khiêm tốn.

Chủ nhiệm Tạ gật gật đầu, nhìn xe thỏ đã được chuẩn bị xong xuôi thấp giọng nói: "Cậu em này, tôi thấy cậu là người thật thà, nên tôi tiết lộ cho cậu một tin tức."

Triệu Văn Thao lập tức lên tinh thần, vội hỏi: "Chủ nhiệm cứ nói."

"Trang trại thỏ này có thể sẽ kí hợp đồng giao thầu cho một cá nhân, nếu cậu bằng lòng có thể thử xem." Chủ nhiệm Tạ nói xong vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tôi cảm thấy cậu có thể đi, trở về suy nghĩ thử.” Nói xong giống như không có chuyện gì mà rời đi.

Triệu Văn Thao sửng sốt nửa ngày, đợi đến khi công nhân gọi hắn, xe thỏ đã chuẩn bị xong, lúc này mới tỉnh táo lại.

Ý gì thế, trang trại thỏ này sắp để cá nhân nhận thầu, nếu hắn đồng ý có thể thử, mẹ ơi, này chắc không phải chuyện đùa chứ!

Triệu Văn Thao cũng đã nghĩ tới việc nhận trang trại thỏ, nhưng lại không nghĩ tới nhận bây giờ, nếu như nhận ở trong thị trấn, chẳng lẽ hắn còn phải qua đây ở sao, này không phải vô nghĩa sao! Lắc đầu lên xe lái xe chạy lấy người.

Nhưng mà lòng hắn lại như là bị chủ nhiệm Tạ gieo hạt giống, suy nghĩ nhận thầu trang trại thỏ cứ nảy mầm, quanh quẩn mãi trong đầu hắn.

Một xe giống thỏ về thôn, phân phát cho người trong thôn, mấy việc này Triệu Văn Thao còn phải tự mình đi một chuyến, buổi tối mới nói việc này cho Diệp Sở Sở nghe.

Diệp Sở Sở cũng lắp bắp kinh hãi: "Đi vào trong thị trấn nhận thầu trang trại thỏ? Ông ấy thật sự nói như vậy?"

"Ông ấy không cần phải gạt anh làm gì, anh xem trang trại thỏ kia kinh doanh cũng không tốt, hẳn là là muốn để người ngoài nhận thầu, cũng không biết bao nhiêu tiền." Triệu Văn Thao vẫn là có chút động lòng.

Diệp Sở Sở đã nhìn ra chồng mình muốn nhận thầu, nhưng lại không có tiền, trang trại lớn như vậy chắc chắn không phải là một con số nhỏ, nghĩ nghĩ nói: "Văn Thao, anh không muốn đi hỏi thăm một chuyến sao, hỏi trước rồi nói sau."

Triệu Văn Thao nhìn vợ: "Em đồng ý chuyên nhận thầu à?"

Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Nhận thầu dù có khó khăn cũng chỉ là tạm thời, không nhận thầu, cũng không có việc gì, chúng ta nuôi thỏ của mình là được."

Triệu Văn Thao nghe vợ nói như vậy, nhất thời trong đầu sáng tỏ, đúng vậy, nhận thầu hay không nhận thầu cũng có là gì, có gì mà rối rắm.

"Vợ anh thật là thông minh, nói thật là hay!" Triệu Văn Thao hôn mấy cái lên mặt vợ mình.

Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: "Anh vuốt mông ngựa cũng quá giỏi rồi đấy, có phải ở bên ngoài cả ngày nịnh nọt người ta hay không đấy?"

"Nào có, anh nói đều là thật." Triệu Văn Thao cười ha ha.

Diệp Sở Sở cười khúc khích: "Ai tin! Nhưng mà em thích nghe."

Triệu Văn Thao lại cười.

Lại đến bên trang trại thỏ, Triệu Văn Thao hỏi chủ nhiệm Tạ cụ thể một chút, chủ nhiệm Tạ nói hai tin, một cái là hiện tại đúng là có ý muốn để người ngoài nhận thầu, về phần thời gian thì vẫn chưa chắc chắn, nhận thầu bên ngoài thế nào cũng không xác định, chuyện này đều cần thời gian, đoán chừng đến cuối năm.

Tin tức thứ hai chính là, nhận thầu trang trại thỏ này cần hai ba vạn, con số xác thực khó mà nói.

Này Triệu Văn Thao hiểu, đây là phải trả giá thương lượng đây mà.

Bình Luận (0)
Comment