Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 157 - Chương 157. Không Muốn Đi

Chương 157. Không muốn đi Chương 157. Không muốn đi

Mấy người nói một lúc, thấy con khỉ nhỏ đó còn chưa chịu xuống nên ai về nhà nấy.

Triệu Văn Thao nói: “Ý của chị tư chính là sợ con khỉ dọa chị ấy.”

Diệp Sở Sở cũng hiểu, vẫy vẫy tay với con khỉ nhỏ, con khỉ lập tức nhảy xuống, ngồi xổm ở bên người Diệp Sở Sở, đôi mắt cứ đảo quanh nhìn Triệu Văn Thao, vô cùng lanh lợi.

“Một đám người này qua cũng không biết là ai dọa ai.” Diệp Sở Sở sờ sờ đầu con khỉ nhỏ, nói.

Triệu Văn Thao có thể nhìn ra được vợ mình rất thích chú khỉ con này.

Đúng là Diệp Sở Sở rất thích chú khỉ con đầy thông minh này, nhưng mà cô cũng biết rằng thả nó ra thì tốt hơn, để nó tự mình quay về núi sinh sống, đó mới là cuộc sống vốn có của nó.

“Nuôi một thời gian rồi thả đi.” Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao cũng không nói gì, anh nghĩ để lựa hôm nào đi xem thử xem có con chó con mèo nào dễ thương một chút không, nếu có thì ôm về cho vợ nuôi.

Nhưng khỉ con thì đúng là có chút không phù hợp lắm.

Vì vậy chỉ nói với con khỉ con: “Vậy Phát Tài mày cứ ở đây tạm, nhưng đi tè thì phải đi ra ngoài, không được tè trong phòng, có hiểu không hả?”

Khỉ con nghe hiểu được, ngoan ngoãn kêu lên hai tiếng, lúc nó còn đi theo chủ cũ thì nếu mà tè ở trong phòng thì chắc chắn sẽ bị đánh, nó hiểu mà.

Cái dáng vẻ này làm Diệp Sở SỞ nhìn mà thở dài một hơi, cái này chắc chắn là đã phải chịu đánh không ít đâu, nếu không thì làm sao có thể thông minh hiểu chuyện được như thế này.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, khỉ thì ăn gì?

Ăn chuối thì biết rồi, nhưng đây cũng không phải không có chuối cho nó ăn.

Có điều Diệp Sở Sở đi làm một chén mỳ cho Triệu Văn Thao Thao ăn, cũng múc cho nó một chén mỳ nhỏ, vậy mà nó cũng bày ra dáng vẻ ăn như thật.

Thấy Triệu Văn Thao tách tỏi ra ăn, vậy mà nó lại còn có chút ngưỡng mộ, có điều lại không dám vươn tay ra lấy, chỉ ngồi nhìn Triệu Văn Thao ăn.

Triệu Văn Thao cười cười nói: “Cái này mày không ăn được, nó cay lắm, mày ăn mỳ là được rồi.”

Khỉ con kêu lên một tiếng, đại khái ý của nó chính là muốn ăn thử.

Được thôi, ăn thử một miếng cũng không sao cả, Triệu Văn Thao liền tách cho nó một miếng nhỏ.

Khỉ con liền bỏ vào trong miệng, sau đó lại nhổ ra ngoài, Triệu Văn Thao cười lớn, Diệp Sở Sở cũng không nhịn được mà bật cười theo.

“Đã bảo mày đừng ăn mà mày còn không tin.” Triệu Văn Thao cười nói.

Khỉ con kêu lên một tiếng với anh, đại khái ý của nó chính là tại sao anh lại ăn cái thứ đồ khó ăn như thế này?

Triệu Văn Thao cười, nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì đi ngủ một giấc.”

Diệp Sở Sở nói: “Dọn dẹp cho nó một cái tổ đi.”

Triệu Văn Thao bảo: “Cũng không cần phải dọn cái gì, không phải chúng ta có hộp các tông sao, lấy hộp các tông làm tổ cho nó là được rồi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Diệp Sở Sở vẫn chuẩn bị cho khỉ con một cái gối, còn có cả một cái chăn nhỏ nữa, nhìn cũng ra gì và này nọ lắm.

Triệu Văn Thao thấy mà có chút muốn cười, người vợ này của mình cũng quá thiện lương rồi.

Cái tổ của khỉ con được xếp ở ngay một bên giường lò, dùng bìa các tông xếp thành, nhưng cũng rất ra gì.

Làm xong Diệp Sở Sở nhìn khỉ con đầy hài lòng nói: “Tài Tài, tạm thời thì mày cứ ngủ ở đây đi, mày thấy như thế nào?”

Khỉ con nhìn vào cái tổ của chính mình, quay lên kêu chít chít với cô mấy tiếng, tiếng kêu này rất nhanh, rõ ràng là nó đang rất vui mừng.

Diệp Sở Sở cười nói: “Đúng là nói cái gì nó cũng nghe hiểu cả.”

Triệu Văn Thao ăn no rồi, đi ra ngoài súc miệng rửa mặt, khỉ con thì thấy gì học nấy, Triệu Văn Thao mắc cười, nói: “Đây mới là khăn của mày nè, đừng có lấy nhầm đấy.”

Khỉ con kêu lên một tiếng, liền lấy cái khăn của mình đi lau miệng.

Lúc này Diệp Văn Thao cũng mệt rồi, muốn đi chợp mắt một lúc nên liền quay về phòng, khỉ con cũng vậy, một người một khỉ đều muốn đi ngủ rồi.

Triệu Văn Thao nằm trên giường, khỉ con thì nằm trong ổ của nó, nó gối đầu lên gối, lại còn đắp cái chăn nhỏ của nó, cái chăn của nó đương nhiên là cũ rồi nhưng cũng rất ấm áp.

Nó rất có dáng vẻ, giống y chang con người.

Một giấc này liền ngủ đến tận chập tối, một người một khỉ mới mơ hồ tỉnh dậy.

Cha mẹ Triệu đều quay lại rồi, cha Triệu chưa sang đây, mẹ Triệu đã sang rồi.

Đang ở bên ngoài nói chuyện với Diệp Sở Sở, chú yếu chính là nghe nói con trai mình đem về nhà còn một khỉ con từ ngoài về, đây không phải là lo lắng con khỉ nó hoang dã quá làm con dâu mình bị thương hay sao?

Diệp Sở Sở cũng đã giải thích rồi, nói là khỉ con nó bị thương, cũng chỉ đem về nuôi mấy hôm, đợi vết thương của nó tốt rồi thì đem đưa nó vào trong núi, hơn nữa khỉ con cũng rất ngoan, không cần lo lắng sẽ bị nó làm cho bị thương.

“Có ngoan đi nữa thì cũng là động vật hoang dã, con đừng có chiều Văn Thao, con khỉ này không thể nuổi được, nếu mà nó không chịu nghe lời mẹ thì mẹ lấy đập nó.” Mẹ Triệu nói.

Diệp Sở Sở liền đáp ứng.

Sau khi mẹ Triệu quay về thì Triệu Văn Thao mới ngáp một cái, hai vợ chồng nhìn nhau, không cần nói gì cũng hiểu rồi.

Tam Đản và Tam Nha lại chạy sang xem khỉ lần nữa, lần khỉ con đã ngủ được một giấc nên thoải mái hơn nhiều, mặc dù vẫn phải đề phòng bọn hó, nhưng vì đều là trẻ con cả nên nó cũng không còn sợ như trước.

Tam Đản Tam Nha đều thấy rất kỳ lạ.

Triệu Văn Thao dặn dò: “Mấy đứa nói chuyện với Tài Tài là được rồi, không được sờ nó biết chưa?”

“Biết rồi ạ!” Tam Nha Tam Đản vội vàng gật đầu.

Trong nhà có thêm con khỉ, mấy ngày sau đó, trẻ con trong thôn đều đến ngó một lượt.

Diệp Sở Sở cũng không thấy phiền, chỉ dặn bọn nó đừng dọa khỉ con sợ.

Diệp Sở Sở nói với mấy đứa nhỏ hồi trước khỉ con đáng thương đến cỡ nào, suốt ngày phải đi diễn xiếc kiếm tiền, nếu không kiếm được tiền thì sẽ bị đánh đập các kiểu, làm cho mấy đứa nhỏ vô cùng đồng tình, sau đó lại còn chửi mắng cái người ngược đãi khỉ con kia.

Nuôi được mấy ngày, tình hình của khỉ con cũng hồi phục lại được không ít, vết thương trên người cũng lành lại rất hanh, vì vậy Triệu Văn Thao liền nhân lúc có thời gian rảnh đưa khỉ con vào trong núi phóng sinh.

“Đi về đi, quay về tự nhiên đi, tự nhiên ngoài đó mới thực sự là nhà của mày.” Triệu Văn Thao đẩy đẩy nói, ý bảo nó đi vào trong núi đi, nói.

Nhưng mà khỉ con lại không chịu đi, không chỉ không chịu đi, hình như còn nghe hiểu được lời mà Triệu Văn Thao nói, biết Triệu Văn Thao bảo nó đi đi, nó vội vàng ôm chặt lấy bắp chân của Triệu Văn Thao, kêu với Triệu Văn Thao mấy tiếng, giống như muốn nói rằng nó không muốn đi.

Sau đó liền gục đầu xuống không nói gì, nhìn vào thì dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Từ nhỏ đó đã bị đánh nhiều, chưa từng thấy ai chịu ra mặt cho nó, Triệu Văn Thao là người đầu tiên chịu ra mặt cho nó, lại còn cho nó kẹo ăn nữa.

Vì vậy ngày hôm đó nó đã âm thầm cởi dây thừng ra, nó đã biết cách cởi dây thừng từ sớm rồi, có điều cho dù nó gỡ được dây thừng ra thì nó cũng không biết phải chạy đi đâu, có điều sau khi gặp được Triệu Văn Thao, nó liền muốn đi theo anh ấy.

Sau đó liền theo anh về nhà, sau đó lại gặp được nữ chủ nhân, cô ấy đối xử với nó cũng rất tốt, cho nó đồ ăn ngon, lại còn chuẩn bị quần áo với cái tổ nhỏ cho nó nữa, làm nó ngủ cực kỳ thoải mái.

Nó đã âm thầm tính toán cả rồi, nó không đi nữa, nó phải đi theo chủ nhân cùng nữ chủ nhân.

Triệu Văn Thao nhìn chú khỉ con bắt đầu giở trò xấu này cũng thấy dở khóc dở cười, hết cách rồi, chỉ có thể ôm nó quay trở về lại.

Diệp Sở Sở vốn còn có chút thất vọng, nhưng không ngờ lại thấy chồng mình ôm khỉ con quay về.

“Được rồi, bị quấn lấy rồi, không chịu đi nữa rồi.” Triệu Văn Thao cười nói.

Diệp Sở Sở cười: “Thế thì cứ để nó ở đây đi, đợi đến khi tự nó muốn rời đi thì lúc đó đi cũng được.”

Vì vậy, chú khỉ con cứ vậy mà ở lại.

Mẹ Triệu cũng cạn lời rồi, chị tư Triệu cũng càm ràm không ít. Ngày trước thi thoảng cũng sẽ sang tìm Diệp Sở Sở nói chuyện bà tám này nọ, lần trước chú út không có nhà chị còn chạy sang bát quái cơ.

Bình Luận (0)
Comment