Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167. Giá Trị Của Con Thỏ

Chương 167. Giá trị của con thỏ Chương 167. Giá trị của con thỏ

Mọi người lập tức ngây ngốc, lượng tin tức thực sự có chút lớn, cái gì nuôi thỏ? Cái gì nối điện? Cái này thì liên quan gì đến bọn họ cơ chứ.

Còn có, chỉ riêng hai chuyện này cũng là bát can tử đả bất trước*, chẳng có liên hệ gì với nhau cả.

(*: cực kỳ xa; không liên quan; không quen biết; không có quan hệ thân thích; quăng tám sào cũng không tới; đại bác bắn cũng không tới)

“Bí thư, nuôi thỏ thì liên quan gì đến chuyện nối điện?” – Cha của Thôi Đại hỏi.

“Bí thư, nối điện làm cái gì, tôi nghe nói nối điện rồi sẽ bị đòi thêm tiền!” – Cha của Vương lão tam cũng nói.

“Đúng đúng, đốt đèn dầu không phải là rất tốt rồi hay sao, còn không hao phí quá nhiều tiền.” - Một người đàn bà cao tuổi cũng nói.

“Trước kia cũng chưa từng có điện bao giờ, không thể sinh hoạt như bình thường hay sao?” - Cha Thôi Đại nói.

“Đúng là như vậy, giờ nối cái điện vô dụng này về làm cái gì?” – Chồng của Lý Phân cũng nói.

Bí thư nghe người trong thôn nói những lời này liền nhịn không được có chút nổi giận, nhìn xem bọn họ đúng là thứ không có tiền đồ mà, cho nên trong thôn phát triển không nổi, đây là vấn đề cá nhân của một mình ông ta hay sao?

Đám người này cổ hủ lạc hậu không tiếp thu sự tiến bộ mới là vấn đề lớn nhất!

“Các người thật đúng là con chuột ánh mắt thiển cận không nhìn xa trông rộng được ba tấc, nối điện để làm gì? Các người còn hỏi nữa à! Không cần chuyện tốt đến nữa hay sao? Không nối điện thì chuyện tốt còn có thể đến được nữa hay sao!” - Bí thư mắng.

“Chuyện tốt thì liên quan gì đến việc nối điện?” – Cha của Thôi Đại nói – “Được ăn uống no đủ đó không phải là chuyện tốt rồi hay sao?”

“Đúng vậy, được ăn uống no đủ đã là chuyện tốt rồi, muốn nối điện về đây để làm cái gì, đã vô dụng lại còn bị mất tiền nữa chứ.” - Một người đàn bà luống tuổi cũng nói.

“Đúng đấy!” - Những người khác cũng đồng ý.

Bí thư đều khí cười.

Thật sự là một đám chày gỗ, còn là một đám chày gỗ ngu xuẩn dại dột đến vô biên!

Nhưng ông ta cũng không còn cách nào khác, quay đầu nhìn thấy Triệu Văn Thao đứng ở một bên, nói: “Văn Thao à, cậu đi lên đây, cậu nói cho bọn họ hiểu rõ một chút, tôi nhọc lòng quan tâm muốn nối điện về trong thôn là vì cái gì!”

Triệu Văn Thao cũng đã nhìn thấy phản ứng của người trong thôn, lòng quyết định chính mình mà không ra trận thì việc sẽ không thể nào thành được.

Ngày hôm nay ra mặt một màn này nhất thiết phải làm cho số đông mọi người đồng thuận, bằng không nếu không nối điện về thôn mọi người làm sao thoát nghèo để làm giàu cho được?

Cho nên Triệu Văn Thao trực tiếp tiếp nhận loa lớn từ tay Bí thư, nói: “Mọi người không cần gấp gáp, nghe tôi nói xong tôi sẽ cho mọi người nêu ý kiến thoải mái, chuyện nối điện này mục tiêu trọng điểm là kiếm tiền, là kiếm tiền đó mọi người có biết không? Không phải nối điện về để thu tiền của mọi người, đương nhiên, giai đoạn đầu sẽ phải tốn một chút, nhưng lợi ích hậu kỳ thu về được tuyệt đối sẽ vượt qua tưởng tượng của mọi người!”

“Lại bắt đầu lừa dối người ta đấy.” – Phía dưới chị hai Triệu nhỏ giọng nói thầm thì.

Chị tư Triệu nghe được, chị ta cũng cảm thấy đây chính là lừa đảo người ta.

“Mọi người chắc cũng nhìn thấy căn nhà tôi mới xây rồi đi?” - Triệu Văn Thao lúc này mở miệng nói - “Tôi biết mọi người sau lưng tôi nói vụng trộm điều gì, nói tôi có gan lớn, vậy mà làm cho bản thân thiếu nợ nhiều tiền như vậy chỉ để xây một ngôi nhà, cảm thấy tôi làm việc bốc đồng không chín chắn, nhưng là mọi người có biết vì sao tôi sở dĩ dám làm như vậy hay không, đó là bởi vì tôi có năng lực kiếm tiền, với vốn liếng làm ăn như hiện tại tôi có thể rất nhanh trả lại được hết tiền nợ vốn, vì vậy tại sao tôi lại không dám nợ cơ chứ? Thời hạn trả nợ còn chưa tới tôi đã ngồi trong căn nhà khang trang sáng sủa hưởng phúc rồi, còn về phần tiền, tôi cứ chậm rãi trả, bởi vì tôi có đầy đủ khả năng hoàn vốn!”

Mọi người thấy hắn nhắc đến chuyện này, cũng đều muốn dò hỏi xem đến cùng hắn thiếu tổng cộng bao nhiêu tiền?

Triệu Văn Thao cười nói: “Ngôi nhà ấy của tôi tính tổng trước sau cộng lại cũng tiêu tốn gần ba ngàn đồng tiền, cách cũng không sai biệt lắm đâu!”

“Ba… Ba ngàn đồng tiền á! Ôi má ơi!” – Chị dâu Trang ngược lại hít một hơi.

“Nhiều như vậy, thế thì đến lúc nào mới có thể trả hết được?” – Bà Dương cũng là ngây ngẩn cả người.

“Đúng thế, gan thằng sáu nhà họ Triệu thực có can đảm mới dám làm như thế!” – Chồng của Lý Phân nói.

“Nhiều tiền như vậy, thời gian này làm sao mà sống qua được cơ chứ?” - Chị tư Triệu đều là trách trách hô hô nói.

Không trách tâm lý mọi người đều bị oanh tạc, ba ngàn đồng tiền đó, này quả thực là một món tiền ghê gớm, lúc này một vạn nguyên hộ đã đủ để đưa lên mặt báo rồi, mà bây giờ Triệu Văn Thao lại thiếu đến ba ngàn đồng tiền!

Lúc này ba ngàn đồng tiền đương nhiên là một khoản tiền khổng lồ, nhất là ở trong thôn xem ra, đây chính là một khoản tiền che cả bầu trời!

Đến cả Bí thư cũng là có chút líu lưỡi, thằng nhóc này thật đúng là lá gan đủ phì!

Triệu Văn Thao bình chân như vại, tiếp tục nói: “Không sai, tôi quả thật là thiếu nhiều tiền như vậy, nhưng tại sao tôi lại dám nợ những người kia, tại sao tôi lại dám kéo một nguy cơ đói nghèo lớn như thế về cho mình cơ chứ?!”

Mọi người sửng sốt một chút, biết là hắn muốn nói về sự việc nuôi thỏ, rất nhanh đã tò mò hỏi.

“Nuôi thỏ kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

“Tôi nhớ là cậu có nuôi con thỏ nào đâu?”

“Một con thỏ trọng lượng cũng chỉ được mấy cân, có thể trị giá được bao nhiêu tiền?”

Đối với sự việc liên quan tới chuyện kiếm tiền, tất cả mọi người đều là thập phần tò mò cùng khó hiểu, bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc cậu con trai út nhà họ Triệu lấy đâu ra lá gan lớn đến như vậy?

Không cần nói đến người trong thôn, anh hai Triệu, chị hai Triệu cùng chị tư Triệu bọn họ cũng là vô cùng hiếu kì về sự tình tưởng như hoang đường này.

Mà anh ba Triệu lại còn có chút kích động, bởi vì anh ta đã đoán đúng, thằng sáu thằng nhãi này quả nhiên là dựa vào con thỏ để làm giàu!

Cha Triệu mẹ Triệu ngược lại là không có một biểu tình dư thừa nào, bọn họ đều biết được con trai bé muốn làm cái gì, từ nãy giờ nói những lời này còn chưa đi vào trọng điểm.

Triệu Văn Thao mặt mày bình thản, nhưng ngữ khí tăng lên: “Từ một con thỏ liệu có thể kiếm được tiền hay không, hôm nay tôi liền cho mọi người chiêm ngưỡng một chút, con thỏ nhìn qua tưởng không lớn, nhưng nếu được chăm chỉ vỗ béo một con thỏ cũng có thể lên được mấy cân, mà mấy cân kia tất cả đều là thịt, là thịt thì sẽ vô cùng đáng giá!”

“Mà loài thỏ thì ăn cái gì, bọn chúng ăn cỏ, mặc dù cũng phải cho ăn một chút loại thức ăn khác, nhưng vẫn như cũ lấy cỏ làm thức ăn chủ yếu, chỉ cần có đồ ăn thì một đám bọn chúng sẽ gặm vô cùng cao hứng, điều này nói lên cái gì? Nó nói rõ rằng nuôi một con thỏ sẽ tốn một khoản chi phí ít ỏi đến mức vượt qua cả dự kiến của mọi người!”

“Loài thỏ còn có một điểm đặc thù, đó chính là khả năng sinh nở rất nhanh, một lần đẻ một ổ gần sáu bảy con cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, trong đám thỏ tôi nuôi con đẻ được nhiều nhất một lần có thể sinh được một ổ tận mười hai con thỏ con liền, tôi nuôi dưỡng và chăm sóc chúng tương đối tỉ mỉ cẩn thận, tất cả đều còn sống sót, mà mọi người tính thử xem một đôi thỏ trong vòng một năm có thể sinh được tận mấy ổ? Một đôi thỏ khỏe mạnh cơ bản cách từ một đến hai tháng sẽ sinh được một ổ, món tiền được này mọi người có tính qua hay chưa?”

“Tùy vào thể trạng mà một đôi thỏ trong mỗi lần sinh sẽ đẻ được nhiều hay ít, nhưng tổng cộng số lượng cũng sẽ rơi vào khoảng bốn mươi đến năm mươi con, mà những con thỏ con được đẻ ra này cũng sẽ tiếp tục thụ thai và sinh sản, như vậy trung bình một năm chúng sẽ đẻ ra được khoảng một vài trăm con thỏ, nhưng nói như thế thì vẫn còn khiêm tốn quá, nói cho phấn khởi thì có thể thu được từ ba trăm con thỏ trở lên đi!”

Nghe được những số liệu này, tất cả mọi người đều sợ ngây người, nhưng thật đúng là đừng nói, tính toán kĩ lưỡng tỉ mỉ một hồi rồi, quả thật là có thể đạt được con số tưởng như mơ này, loài thỏ có khả năng đặc biệt về sinh nở chuyện này những người thôn quê bọn họ đều nắm được rõ ràng.

Bởi vì trước kia bọn chúng đã đào không ít hang, phá hoại vô số hoa màu.

“Vậy một con thỏ thì đáng giá bao nhiêu tiền? Cái này mọi người có lẽ không có hiểu biết nhiều, nhưng tôi hay chạy đi chạy lại khắp nơi tôi rất rõ, một con thỏ sống trên thị trường sẽ có giá năm hào một cân! Nhưng nếu là giết để bán thịt, số thỏ sống ấy sẽ càng đáng giá hơn nữa!” - Triệu Văn Thao nói.

“Anh sáu, vì sao giết để bán thịt thì lại càng đáng tiền hơn vậy?” - Thôi Đại nghe anh sáu của nó nói tâm đều bành trướng, cảm xúc mênh mông lớn tiếng hỏi.

Triệu Văn Thao nói: “Bởi vì một con thỏ còn sống chỉ là một mạch bán thẳng đi, đương nhiên nếu bán thì sẽ không dậy nổi giá, nhưng nếu là giết để bán thịt, da của con thỏ còn có thể đem bán lấy tiền, phần đầu thỏ là bộ phận đáng tiền nhất, nghe nói bên Sơn Đông kia rất thích ăn loại món ăn này, có thể là đầu thỏ kho tàu, mọi người tính thử xem, lợi nhuận thu về được là bao nhiêu tiền?”

Chuyện lớn như vậy, người kế toán đương nhiên là cũng có mặt tại hiện trường, cho nên thân là đại biểu cho người dân trong thôn, đứng ra tính toán một chút món tiền này.

Tính ra được kết quả chính là: nếu chăm sóc nuôi dưỡng cho đám thỏ thật tốt, khẳng định hoàn toàn sẽ mở ra con đường làm giàu!

Lòng Bí thư đều đổ tràn ra ánh sáng, bởi vì số liệu sổ sách này mà tính được ra đích thực là rất không tồi.

Mọi người lại càng không cần phải nói, đều sôi trào.

“Nhưng sao anh không thấy chú nuôi nhiều thỏ con như vậy chứ?” - Anh ba Triệu nhịn không được hỏi.

“Thỏ em nuôi chỉ cần vừa trưởng thành là em đã bán đi rồi, hiện tại chỉ lưu lại có mấy mẫu thỏ, không thể để cho chúng giao phối sinh sản cận huyết thống được, em còn phải điều chỉnh để cân bằng số con đực và con cái trong bầy, sau này mới có thể sinh ra thỏ con khỏe mạnh, còn đảm bảo cho số lượng chúng đẻ ra sẽ đạt đến mức tối đa nữa. Nếu được chăm sóc tốt, một ổ khoảng mười con cũng sẽ có thường xuyên hơn. Mọi người nếu nuôi lấy từ một đến hai con thỏ, trong vòng một năm muốn kiếm được hơn mười đồng tiền cũng không phải chuyện quá bất khả thi đâu!” - Triệu Văn Thao bình tĩnh nói.

Bình Luận (0)
Comment