Nếu nói tiền là gan của người thì sao?
Mạnh Đại sờ tiền trong túi quần, cả người tươi tỉnh lên không ít, nói: "Trước tiên đem tiền hợp đồng cho đội, còn dư lại nếu có thể mua nhà là tốt nhất, tốt nhất có nhà ở bên cạnh vườn trái cây, có thể vừa trông vườn trái cây và còn có thể ở, tôi cũng thích chỗ đó. Anh sáu Triệu, anh biết không, mùa xuân là lúc vườn trái cây nở hoa, cả mảnh vườn trông đẹp biết bao, trời thu trái cây lại kết quả cả vùng, càng thêm tươi đẹp, em rất thích ngắm."
Mạnh Đại có tiền, tâm trạng cực kỳ tốt, theo sát Triệu Văn Thao nói liên miên lải nhải, trước kia không ai có thể nghe cậu nói những thứ này, cũng không ai thèm để mắt tới một đứa con hoang, ai sẽ bằng lòng qua lại với cậu chứ.
Triệu Văn Thao nghe ước mơ của cậu, trong nội tâm cũng suy nghĩ theo.
Chờ nghe cậu nói xong rồi, Triệu Văn Thao mới lên tiếng: “Nguyện vọng này của em không khó thực hiện đâu. Thế này đi, chờ tới khi bán hết trái cây, em đưa tiền hợp đồng đi trước, sau đó xem xem còn dư bao nhiêu, chọn một căn ở gần vườn trái cây mà mua lại. Anh có con thỏ, em mua mấy con để mùa đông nuôi, sẽ không làm chậm trễ em chăm sóc vườn cây ăn quả, đợi sang năm là em có thể bán thỏ lẫn trái cây, tới mùa đông là em có thể xây thêm ba căn phòng rồi.”
Mạnh Đại ngây ngẩn cả người.
Cậu vẫn luôn muốn có một căn phòng thuộc về mình, đặc biệt là vì khi mẹ cậu và bố dượng tức giận cãi nhau, cái cảm giác ăn nhờ ở đậu này thật sự là quá hèn mọn. Thế nhưng xây phòng đâu phải chuyện dễ, cậu cảm thấy điều đó quá xa vời, cũng nghi rằng cả đời này chắc mình không thực hiện được, nhưng kết quả anh sáu Triệu nói sang năm là cậu có thể có căn nhà của riêng mình, điều này có khả năng sao?
"Sao không có khả năng? Em tưởng nhà ở rất đắt sao?"
Triệu Văn Thao tính cho cậu, hắn bảo: “Nhà em xây đâu phải giống như nhà của anh, em chỉ cần ở được thôi, chuẩn bị một nền, mua cây xà ngang cho nhà nhỏ, chuyển mấy cục gạch chất lượng tàm tạm, mấy xe đất, dở bỏ mấy cái phôi, sau đó mướn mấy người xây ba căn phòng, còn không đơn giản sao? Không đủ tiền thì nợ, em có vườn trái cây, còn có thỏ, hàng năm đều có thu nhập, từ từ trả, sợ cái gì? Em mới bao nhiêu đâu, đây chính là lúc khởi nghiệp, từng giây từng phút của những ngày sung sướng đã tới rồi!"
Từng lời Triệu Văn Thao nói đã kích thích Mạnh Đại tới nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy tương lai bừng sáng, cắn mạnh vào miếng bánh một miếng, nói: "Anh sáu, em nghe lời anh, em sẽ làm, nào về em sẽ mua thỏ về nuôi!"
Triệu Văn Thao gật đầu: "Khá lắm, anh sẽ chọn cho em mấy con thỏ tốt, nhà anh em cũng biết rồi đó, anh sẽ dạy cho em nuôi thỏ, chỉ cần em nghe anh, nuôi nó theo lời anh nói thì nguyện vọng của em hoàn toàn không có gì khó. Sau khi xây xong nhà, tương lai em còn có thể tái hôn với một cô vợ tốt biết chăm lo cho gia đình, sinh con liên tiếp cho em. Vợ con, giường lò cũng không xa lắm đâu."
Mạnh Đại nghe tới đầu choáng váng, bởi vì giấc mộng cũng đẹp quá: “Thật... Thật vậy sao?”
Triệu Văn Thao nói: “Đó chắc chắn là thật, cuộc sống sẽ tốt đẹp như thế, giống như anh sáu của em này, hồi năm anh kết hôn, trước đó anh đâu ngờ cuộc sống của anh sẽ giống hiện tại, nhưng mà bây giờ em nhìn xem, anh đã xây nhà và còn sinh con trai, có hâm mộ không?”
Mạnh Đại nói: "Hâm mộ, cực kỳ hâm mộ!".
Triệu Văn Thao nói: “Không cần hâm mộ, rất nhanh nữa thôi em cũng sẽ được như vậy, cố gắng làm là được!”
Hai người càng nói càng sôi sục, Mạnh Đại đã xem anh sáu thành trung tâm rồi, anh sáu của cậu bảo làm gì là làm cái đó, cậu cảm thấy về sau nghe anh sáu sẽ không sai!
Hay! Triệu Văn Thao lại thu thêm một thằng em thành công!
Lần thứ hai hái trái cây, Triệu Văn Thao đã mang theo cả Tài Tài rồi.
Ai có thể biết hái trái cây hơn khỉ chứ, lần này khỉ con đã trở thành lực lượng lao động chính rồi.
Triệu Văn Thao cười, nói: "Em thấy cái túi trên cổ Tài Tài nhà anh không? Đó là chị sáu của em cho nó đấy, nói cho nó biết là nếu lại đến chỗ em ăn trái cây thì nó phải trả tiền."
"Không cần không cần, nó cũng không ăn được bao nhiêu, cho nó ăn cho nó ăn." Ánh mắt Mạnh Đại nhìn Tài Tài cứ như là đang nhìn quý nhân, nếu không phải con khỉ này dẫn anh sáu tới thì cậu vẫn sẽ vì một vườn trái cây này mà phát sầu!
Triệu Văn Thao cười.
Khỉ con cố gắng nhảy từ cái này cây nhảy đến cây kia, có thể lấy cả trái cây trên ngọn cây, cả ngày hái thì thật đúng là có ích.
Tối, con khỉ con mệt mỏi vươn vai duỗi chân, dù ngủ nhưng vẫn quơ tay múa chân.
Diệp Sở Sở thấy vậy nói với Triệu Văn Thao rằng: “Anh nhìn Tài Tài mệt tới cỡ nào kìa, lần sau không thể sai khiến nó như vậy."
Triệu Văn Thao nhìn nói: "Không có gì đâu, ngủ một giấc là tốt rồi. Hơn nữa nó cũng ăn không ít trái cây, cái miệng nhỏ kia không nhàn rỗi giây nào, cũng không chịu thiệt."
Diệp Sở Sở cười: "Nó có chút xíu, ăn thêm thì có thể ăn bao nhiêu."
Song bởi vì quen Mạnh Đại nên trong khoảng thời gian ở cữ Diệp Sở Sở vẫn có thể ăn được hoa quả chưng chín.
Mẹ Diệp cười, nói: “Tháng ở cữ của con ngồi đúng là thoải mái.”
Diệp Sở Sở cười nói: “Đó cũng là nhờ ánh mắt mẹ con tốt, biết chọn người nên chọn được con rể tốt thế này, nhờ đó mà con gái của mẹ là con hiển nhiên được hưởng phúc rồi. Cảm ơn mẹ nha!”
Mẹ Diệp bị chọc cười, cười nói: "Vậy cũng phải là chính con có số hưởng, Văn Thao vừa thấy con đã thích, còn nói giống như đã từng gặp con ở trong mơ."
Diệp Sở Sở sững sờ, cô còn chưa từng nghe qua chuyện này, nói: "Ảnh đã nói như vậy sao?"
Mẹ Diệp cười nói: “Có chứ, nó nói lúc nó qua giúp mẹ làm việc.”
Trong đầu Diệp Sở Sở lập tức trăm mối ngổn ngang, tuy rằng Văn Thao không nhớ ra, nhưng hắn vẫn nhớ mang máng một phần đúng hay không?
Mẹ Diệp cười nói: “Bạch Dương lại tiểu rồi, thật sự là thích sạch sẽ, nước tiểu mới thấm chút ít đã đòi người ta đổi tã.”
Lực chú ý của Diệp Sở Sở đã bị di chuyển, cũng nhìn về phía con trai trắng trắng mập mập được mấy ngày tuổi và được nuôi bằng sữa của cô đang hé miệng cười cười.
Chắc hẳn Triệu Văn Thao không biết vợ mình đa sầu đa cảm.
Đã có khỉ con, mấy trái cây này toàn mấy trái sạch sẽ, nhanh nhẹn, tháo vát nên chỉ hai ngày đã hái xong.
Triệu Văn Thao đã vận chuyển tất cả trái cây đến thành phố, lần này bán được hơn bảy mươi đồng.
Mạnh Đại nộp phí tổn vườn trái cây theo hợp đồng, đã mua được một cái nền nhà bên cạnh vườn trái cây như nguyện, hơn nữa còn thừa ít tiền, nhưng toàn bộ số tiền này đều dùng hết vào mua thỏ của Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao cũng không hẹp hòi, dạy cậu không ít.
Đương nhiên không chỉ không keo với Mạnh Đại mà còn không keo với Tài Tài nhà hắn. Hắn mua cho nó chút kẹo cầu, cái này tiện vì có thể ăn lâu, cho khỉ con làm thức ăn vặt cũng khá ổn. Đúng như dự đoán, khỉ con rất thích, cứ cầm lấy kẹo cầu, ngoài ăn thì còn thấy ai là khoe với người đó, chọc mấy Đản mấy Nha thấy nó là thèm cực kỳ.
Diệp Sở Sở chỉ đành bất đắc dĩ cho bọn nó mỗi đứa một cái.
Bé khỉ đã có thì mấy bé người cũng phải có.
Việc Mạnh Đại bán trái cây mua nhà, không cần phải nói, lại kích thích người trong thôn.
“Có nghe gì chưa, Mạnh Đại trông vườn trái cây kiếm được tiền, không chỉ mua được nhà mà còn mua thỏ của sáu Triệu!”
“Chính là thằng con hoang đó ấy à?”
“Không thể như thế được!”
“Ôi mẹ ơi, sáu Triệu bảo người ta mua mà đúng không? Sáu Triệu làm thế là có ý gì?”
“Còn ý gì nữa? Giúp thằng con hoang đó làm giàu chứ sao!"
"Không thể nào? Thằng sáu kia có lòng tốt vậy hả?"
“Sao không có, thằng con hoang đó dựa vào hắn để bán hết trái cây, nghe nói đã nộp phí theo hợp đồng rồi mà còn mua được nhà nữa, đây là phải lời được bao nhiêu tiền chứ!”