Share_by_CandyFamily
#vipTruyenGG.com
Đối với Triệu Văn Thao - đứa con rể này của nhà họ Diệp, đội sản xuất nhà họ Diệp cũng biết rất rõ.
Dẫu sao thời đại này không đi ra ngoài, đều tụ tập ở nhà, không phải đi ra ngoài làm việc như thế hệ sau này.
Cho nên bọn họ rất rõ ràng chuyện của Triệu Văn Thao.
Dẫu sao cha Diệp không hài lòng về chàng rể này cho lắm.
Ban đầu lúc mẹ Diệp nói, cha Diệp cũng đi hỏi thăm, nghe ngóng Triệu Văn Thao là loại người gì, đánh giá hắn rất thấp, làm sao chịu gả con gái qua chứ?
Nhưng mà không ngăn được mẹ Diệp nhìn người ta hết sức hài lòng, cảm thấy tiểu tử này dáng dấp tốt, mười dặm tám xã đều không tìm ra người thứ hai tốt như vậy, lúc nhìn người đều là mang theo ba phần ý cười, nhưng cảm giác lại có chút xấu xa, tuy nhiên mẹ Diệp vẫn cảm thấy rất hài lòng.
Vì vậy cũng không quan tâm đến sự phản đối của cha Diệp.
Khiến cha Diệp vô cùng tức giận, dẫu sao ánh mắt của đàn ông nhìn đàn ông và ánh mắt của phụ nữ nhìn đàn ông hoàn toàn khác nhau. Dưới cái nhìn của cha Diệp, cả người trên dưới không có chỗ nào làm ông ưng ý, còn cái vẻ ngoài đẹp mắt kia không phải là ưu điểm.
Đàn ông đẹp trai như vậy làm chi, quan trọng nhất đó là phải nuôi nổi gia đình, đây mới là trai tốt!
Đứa con rể cà lơ phất phơ này, làm sao cha Diệp hài lòng cho được? Nhưng mà cuối cùng ông không ngăn cản được vợ mình, con gái mình cũng vui vẻ, cho nên cửa hôn nhân này cứ như vậy mà thành.
Nhưng mà nói thật, cho tới bây giờ cha Diệp vẫn không hài lòng mấy về người con rể này của mình.
Triệu Văn Thao dĩ nhiên cũng biết vậy, cho nên đối với vẻ mặt đó của cha vợ hắn cũng không có gì bất ngờ, con người này của hắn còn có một ưu điểm, đó chính là da mặt dày.
Cho nên toàn làm như không thấy sắc mặt của cha vợ, mở miệng kêu cha vợ rất thân thiết.
Anh cả Diệp, anh hai và anh ba đối với đứa em vợ này thì không có gì là không hài lòng, bọn họ cười chào hỏi.
Triệu Văn Thao đều chào xong, sau đó mới đưa con thỏ cho anh vợ, nói: "Anh cả, đây là thỏ em bắt được, anh xách trở về tối nay làm thêm thức ăn!"
Đám người đã thấy hắn xách một con thỏ to đi tới từ sớm, lúc này liền vội vàng hỏi ở đâu ra.
"Bắt ở trong đất đó ạ, anh nhìn con thỏ mập này xem, cũng không biết ăn bao nhiêu lương thực rồi, cạo lông xong đoán chừng phải hai ba cân thịt đó. Vụ thu này quá cực khổ, tối nay cha và các anh ăn nhiều một chút nhé." Câu nói cuối cùng này của Triệu Văn Thao là nhìn cha vợ mà nói.
Nhà họ Diệp có điều kiện, điều kiện còn rất không tệ, nhưng mà cha Diệp nhìn đứa con rể này, thấy hắn cũng coi như chân thành, liền nói: "Con xách thỏ tới đây, nhà con thì sao?"
"Con bắt được tận hai ca, vừa vặn môi nhà một con." Triệu Văn Thao cười ha ha nói.
Cha Diệp nói: "Vậy tối nay hai đứa có muốn về nhà ăn cơm không?"
"Nếu như cha không chê thì chờ lúc nông nhàn con sẽ đưa Sở Sở trở về nhé?" Triệu Văn Thao là một người biết chiều theo ý người khác, nghe vậy liền nói.
Hắn biết cha vợ không quá hài lòng về mình, cuộc hôn nhân của hắn và vợ có thể thành đều là mẹ vợ thích hắn, một tay thúc đẩy. Nhưng mặc dù là như vậy, cuối cùng cha vợ cũng gả con gái cho hắn, hơn nữa mấy ngày nay cũng đưa cho hai vợ chồng bọn họ không ít đồ ăn ngon.
Cho nên hôm nay bắt được hai con thỏ hắn liền muốn đưa một con tớ.
"Đến lúc đó muốn qua thì qua." Cha Diệp cũng không nói gì, vuốt càm nói.
Triệu Văn Thao nghe vậy thì rất vui mừng, hắn biết hắn cha vợ đã bắt đầu chấp nhận hắn.
"Ba anh, em về trước nhé." Triệu Văn Thao nói.
Đám anh cả Diệp liền kêu đi thong thả, cũng bảo hắn nông nhàn cùng nhau về nhà ăn cơm.
Triệu Văn Thao vừa đi, đội sản xuất nhà họ Diệp liền nghị luận ầm ỉ.
"Lão Diệp à, chàng rể này của ông cũng không tệ, một con thỏ mập như vậy cũng không tiếc mà đem tới cho ông!"
"Cũng không phải sao, trước đó vài ngày tôi mới nhìn thấy hắn xách một con cá to qua đó, hôm nay lại là một con thỏ xám mập như vậy, lột lông ra cũng ít nhất hai ba cân thịt, mập như vậy sợ là năm cân ấy chứ!"
"Chàng rể này của ông so với rể nhà tôi đúng là một trời một vực, thật khiến người ta tức chết!"
". . ."
Tâm tình của cha Diệp cũng tốt hơn nhiều, chuyện thỏ mập là thỏ mập, con rể tặng quà mới là điểm chính.
Vì vậy buổi tối con thỏ này liền bị mẹ Diệp làm một nồi thỏ kho.
Giống như mẹ Triệu, sau khi mẹ Diệp kho thịt thỏ xong cũng không ăn một mình, mà chia ra mấy chén đem cho, thuận tiện tăng thêm ấn tượng cho con rể mình
Sau đó mới trở lại ăn cơm, cả gia đình quây quần dùng bữa.
Ăn xong liền kêu con dâu dọn dẹp, mẹ Diệp liền vào trong nhà tìm cha Diệp, cha Diệp đang bện lồng gà.
"Tối nay ăn thịt thỏ ngon không?" Mẹ Diệp cầm kim mài lên đá, sau đó bắt đầu may đế giày, hỏi chồng mình.
"Cũng không tệ lắm." Cha Diệp nói.
Tối nay, thịt thỏ kho đúng là không có chỗ chê, rất thơm ngon.
"Chàng rể này của tôi có được hay không?" Mẹ Diệp hừ hừ nói.
Lúc này cha Diệp mới hiểu bà đang muốn nói cái gì, nói: "Sở Sở gả qua cũng không ít lần gây gỗ với nó!"
Mẹ Diệp căn bản không thèm để ý, nói: "Sở Sở tính tình như thế nào, bị chúng ta chìu hư, tính khí quá lớn, hai vợ chồng mới bắt đầu sống chung, chuyện gây gỗ không phải quá bình thường hay sao?"
Cha Diệp nói: "Tính tình của Sở Sở cũng không tệ."
Mẹ Diệp nói: "Con gái của tôi tôi hiểu rõ, ông đừng có tâng bốc nó với tôi." Con gái nhỏ của bà tính tình thế nào thì bà cũng lười nói. Trước kia bà còn lo lắng cuộc hôn nhân này không thành được, dẫu sao tiểu tử Văn Thao này anh tuân như vậy, không chỉ cao ráo đẹp trai mà còn biết nói chuyện, thật sự không có gì tốt hơn.
Cha Diệp nhướng mắt, cũng lười trả lời vợ, đây chính là mẹ vợ nhìn con rể điển hình, càng nhìn càng hài lòng.
Nếu không thì sao ngay cả con gái mình cũng chê.
"Ban đầu tôi đã nói cuộc hôn nhân này tốt mà ông còn không tin, nhìn bây giờ mà xem, vẫn là ánh mắt của tôi tốt đúng không?" Mẹ Diệp đắc ý nói.
Lúc trước bà không phải chỉ nhìn mỗi Văn Thao không, mua heo nhìn chuồng, dĩ nhiên cũng phải xem gia đình nhà lão Triệu nữa.
Biết được hai vợ chồng lão Triệu thiên vị đứa con trai nhỏ này, bà lại biết tính tình của con gái mình, gả qua có người lớn chỉ bảo chắc chắn sẽ không làm cuộc sống quá rối tinh rối mù.
Bà liền vỗ đùi quyết định gả con gái qua, không phải lúc này vô cùng tốt hay sao?
"Gia đình nhà lão Triệu đoán chừng là sắp muốn tách ra rồi." Cha Diệp chậm rãi nói.
"Tách ra tốt hơn, tôi thấy Văn Thao là một đứa trẻ có lý tưởng, tách ra chỉ cần Sở Sở chịu cố gắng thì cái nhà này khẳng định không tệ đâu!" Mẹ Diệp nghe vậy nói.
Cha Diệp cũng hết ý kiến, đây là mẹ ruột đó, vậy mà toàn thiên vị con rể, có người chê con gái ruột mình như vậy sao?
"Hôm nay ăn thịt rồi, con gà trống kia cứ giữ lại đã, chờ hết bận hai vợ chồng chúng nó về, đến lúc đó nấu cho chúng nó ăn." Mẹ Diệp lại hài lòng nói.
Vốn dĩ trong nhà có con gà trống nhỏ định hôm nay ăn, nhưng mới ăn thịt thỏ nên bà quyết định giữ lại chờ hai vợ chồng con gái về rồi ăn sau!