"Con nhóc này không có số hưởng hạnh phúc mà, con nhìn phòng ở của thím sáu nhà con tốt biết bao, còn khóc với gào nữa hả. Nếu đây mà là đứa con trai thì chắc chắn nó sẽ không như vậy!" Chị tư mắng nhiếc.
Diệp Sở Sở rất bất mãn, sao đến chuyện vớ vẩn này cũng kéo sang vấn đề con trai con gái được vậy? Chị tư thật sự là điên rồi!
"Chị tư đang nói cái gì vậy chứ, có thể là Ngũ Nha thấy chỗ lạ nên khóc thôi, con trai con gái gì chứ! Thôi nào, thím sáu, đưa Ngũ Nha cho chị, để chị trông con bé." Chị ba nói.
Diệp Sở Sở vội vàng đưa đứa trẻ cho chị ba, cô ôm lấy con trai của mình, cô cũng tưởng đứa bé trông cô lạ nên khóc, nhưng Ngũ Nha được chị ba ôm rồi vẫn khóc không ngừng.
"Có chuyện gì vậy Ngũ Nha?" Chị ba vội vàng dỗ dành.
"Con ranh con chỉ biết khóc lóc, gần đây không phân biệt sáng tối nó cứ thích là nó khóc thôi, khóc liên miên không bao giờ ngừng! Khó chịu muốn chết." Chị tư bực dọc nói.
Chị ba cảm thấy có thể là quấn quần áo cho con bé quá chật, nghĩ có thể là trong phòng Diệp Sở Sở ấm áp, sẽ không khiến đứa bé chịu lạnh, liền cởi bớt ra một ít đồ, lại cởi nút cổ áo của đứa bé ra, kết quả vừa cởi được cái nút áo ra, chỉ nhìn thấy bên trong cổ áo nhung nhúc toàn là rận!
Chị ba sợ tới mức thiếu chút nữa ném đứa bé ra ngoài, chị lớn tiếng kêu lên: "Thím sáu, em mau tới xem một chút, đứa nhỏ này sao lại có nhiều rận như vậy chứ trời!"
Diệp Sở Sở ghé qua nhìn, chỉ cảm thấy da đầu giật giật: "Chị tư, bao lâu rồi chị không thay quần áo cho đứa bé?"
Chị tư ngượng ngùng nói: "Cũng không bao lâu, thì là từ lúc làm đậu hũ cho anh ba đến giờ chưa thay lần nào."
Chị ba kêu lên sợ hãi: "Ôi trời, từ lúc làm đậu phụ, không phải là nguyên một mùa đông rồi hay sao? Quỷ thần ạ, thím thực là, thím tư ơi là thím tư, tại sao đứa trẻ lại khóc như vậy, là vì nó bị rận cắn chứ sao!"
Trong lúc nói chuyện chị ba vội vàng cởi quần áo cho đứa nhỏ, cởi ra mới thấy, đám rận bên trong quần áo càng khiếp hơn, nách đứa nhỏ, đùi, những nơi này, rận đều thành bò thành chuỗi! Rận chui hết vào đường chỉ trong quần áo của đứa bé.
Diệp Sở Sở nhìn không nổi nữa: "Quần áo này không thể mặc lại nữa, chị ba, chị mau cởi ra ném vào trong bếp đốt đi!"
Chị tư vội vàng nói: "Không cần, tôi mang về đặt ở bên ngoài phơi lạnh mấy đêm là đám rận đông lạnh chết hết. Ngũ Nha cũng đâu có quần áo mặc, có mỗi bộ quần áo bông này, đốt rồi tôi cũng không có thời gian may. . ."
"Để tôi tìm cho chị mấy bộ quần áo của Tiểu Bạch Dương, chứ bộ quần áo này không thể mặc lại nữa!" Diệp Sở Sở rất lo lắng rận rơi thêm mấy con nữa rồi sinh trứng trong nhà mình liền nhanh chóng quyết đoán nói.
Chị ba đứng về phía Diệp Sở Sở: "Nước này rồi còn cần nó làm cái gì nữa, nhiều rận như vậy, cô không thấy ghê tởm nhưng tôi thấy ghê lắm!" Chị ta nói xong liền cởi hết tất cả quần áo trên người Ngũ Nha xuống, lại thấy cả tấm thảm nhỏ bọc ngoài cũng có rận, cuộn lại rồi vứt hết chúng vào đống lửa.
Diệp Sở Sở cũng nói: "Chị ba, em có nước nóng trong nồi, chị đưa Ngũ Nha đi tắm rửa đi, cho con bé thoải mái một chút, để em đi tìm quần áo."
Chị ba đáp lời, bưng nước nóng đi vào trong bắt đầu tắm rửa cho Ngũ Nha, Ngũ Nha chẳng những không khóc, còn cười đùa.
"Cô nhìn xem, đứa nhỏ này không phải do bị rận cắn nên vậy sao, giờ không phải bắt đầu cười đùa đây sao. Có ai làm mẹ như cô không? Nhiều rận như thế, cũng không phải là một ngày hai ngày, tại sao lại không ngó qua con mình một cái chứ!"
Chị tư cũng cảm thấy có chút mất mặt, đứa nhỏ là bởi vì bị rận cắn mới khóc, không phải vì bệnh tật, nói sao cũng là người làm mẹ như chị ta quá lười biếng, nhưng ngoài miệng lại không muốn thừa nhận, vẫn cứng miệng biện giải: "Không phải vì làm đậu phụ cho nhà các người đó sao, bận rộn đến nỗi không rảnh dọn dẹp thôi, buổi tối tôi cũng cứ thế nằm xuống giường là ngủ một giấc, nào còn lo được cho đứa nhỏ chứ! Đôi khi mệt quá mà đang cho con bé bú tôi cũng ngủ thiếp đi đấy thôi."
Chị ba lập tức đáp lại: "Thím tư, cô nói lời này là không đúng rồi, nhà cô là đậu hũ cho nhà chúng tôi, nhưng cô nhờ đó mà kiếm được tiền cơ mà, đâu phải làm không cho nhà tôi!"
Chị tư không lên tiếng, cô ta rõ tính tình người chị dâu này, như khẩu súng liên thanh vậy đó, chọc vào chị ta, không cần biết đang xảy ra chuyện gì, chửi trước đã.
Diệp Sở Sở lấy ra quần áo của Tiểu Bạch Dương, quần mùa thu, áo bông và áo khoác ngoài, còn có giày dép, vớ, mỗi thứ hai bộ.
"Chị tư, bộ này chị mặc cho Ngũ Nha, còn bộ nữa giữ lại cho Ngũ Nha đổi rửa."
Chị tư vừa nhìn liền biết chỗ quần áo vẫn còn mới năm sáu phần, chị ta lập tức vui vẻ trở lại, Chị tư không thèm quan tâm đến những lời này, vội vàng cảm ơn Diệp Sở Sở.
"Chị tư, quần mùa thu thì chị cần thay đổi thường xuyên, tốt nhất là hai ngày đổi một lần, đừng để đứa nhỏ sinh rận nữa." Diệp Sở Sở dặn dò.
Chị ba nói: "Chứ sao nữa, cho dù cô không tắm rửa thay quần áo thì cũng phải tắm rửa cho con cái chứ, nhiều rận như vậy, sắp cắn chết con cái rồi!"
"Người còn có thể bị rận cắn chết hay sao." Chị tư nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn thấy Ngũ Nha mặc quần áo của Bạch Dương liền vui mừng ôm lấy con bé: "Ngũ Nha nhà chúng ta mặc quần áo của em trai đẹp thật đấy! Sau này chắc chắn có thể giúp mẹ sinh một đứa em trai mập mạp!"
Diệp Sở Sở cùng chị ba thấy chị tư lại nói mấy câu cửa miệng của chị ta đều nhao nhao bĩu môi.
Chị tư đến tìm Diệp Sở Sở mua hàng tết, không nghĩ tới lại lời được hai bộ quần áo bán mới cho đứa nhỏ, đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, trước khi đi về ngoại trừ mua hàng tết cần thiết ra, còn mua táo, thịt, rau xanh, cuối cùng hỏi Diệp Sở Sở:
"Thím sáu này, cô có vải không? Tôi muốn mua một vài mét làm quần áo mới, tôi đã nhiều năm rồi không may được bộ đồ mới nào cả."
Vải thì Triệu Văn Thao cũng nhập về, nam nữ đều có, bởi vì chịu ảnh hưởng của Chu Mẫn, lúc Triệu Văn Thao nhập hàng còn cố ý điều tra xem người nông thôn thích kiểu gì, cuối cùng mới nhập một lượng lớn vải hoa tươi sáng, chỉ có một lượng nhỏ có màu nhẹ nhàng.
Diệp Sở Sở đem mẫu hàng lấy ra cho chị ta xem, Chị tư nhìn hoa mắt, sờ sờ cái này sờ sờ cái kia không biết chọn cái nào mới tốt.
Chị ba cũng thích không buông tay, chậc chậc khen ngợi: "Nhìn xem, chú sáu biết chọn đồ thật đấy, sao tấm vải này lại xinh đẹp như vậy được!"
Diệp Sở Sở nhìn ra chị ta thích thật liền nói: "Chị ba, chị thích thì mua một miếng về may quần áo mới đi, chị xem đi, màu sắc này ướm lên người chị hợp lắm đó."
Chị tư đáp lời: "Thím sáu nói đúng đó, anh ba bán đậu hũ ra ối tiền, chị cũng nên may một bộ quần áo cho cho bản thân đi chứ!"
Chị ba thở dài: "Ài, tiền đâu ra mà lắm, hai thím còn không biết tính của anh ba nhà các thím à, một nồi đậu hũ không biết phải trông bao nhiêu lâu mới có thể làm ra, nhìn bán đi nhiều lắm, trên thực tế không kiếm được bao nhiêu."
Chị tư tuy rằng không tin, nhưng ngẫm lại yêu cầu của anh ba lại cảm thấy chị ba nói có thể là thật, liền nói: "Vậy cũng có tiền mua cho chị một bộ quần áo chứ lại."
"Chị tư, chị xem mảnh vải hoa này đi, màu sắc rất hợp với chị đó, chị mua mảnh này đi, cũng không đắt mấy, có hơn một xu thôi." Diệp Sở Sở chọn lấy một mảnh vải cho chị ba.
Chị tư tấm tắc: "Thím sáu này, cô kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không kém vài hào nhà tôi, cô lấy rẻ một chút đi!"
"Chị tư, hơn một xu cũng đâu đắt chứ." Diệp Sở Sở nói: "Giá đầu vào đã một xu tròn rồi."
"Phải không? Đắt như vậy thật không? Đừng lừa tôi đấy nhá." Chị tư ra vẻ đừng có mà lừa gạt tôi.
Diệp Sở Sở cười cười nói: "Đây là kiểu vải hoa nhuộm màu mới, năm nay rất được chuộng dùng, nếu chị tư mặc thì đảm bảo sẽ là người duy nhất trong thôn mặc màu này!"