Người trẻ tuổi như Triệu Văn Thao vốn không có hứng thú, loại sự tình uống rượu chắp nối quan hệ này hắn cũng không thích, chỉ là không còn có cách nào khác, mà trường hợp trước mắt này kỳ thực cũng không cần chắp nối làm gì, nên hắn cũng liền rút lui, bàn rượu nhường lại cho anh ba. Anh ba cũng vui vẻ đứng ra làm chủ, dù sao tất cả đồ ăn cùng rượu ở đây mình đều không cần phải trả tiền, nhiệt tình mà tiếp đón.
Triệu Văn Thao tham gia vào cuộc nói chuyện cùng bí thư, cha Triệu với một số người cao tuổi.
“Người người đều đồn thôn ta nổi danh là nhờ có bầy thỏ, nhưng trong lòng tôi thấy chuyện này còn chưa được vững chắc cho lắm.” Bí thư cuốn một điếu thuốc nói “Ông cha ta nói rất đúng, người sợ nổi danh heo sợ mập, ảnh hưởng mà chuyện này mang lại chưa chắc đã là một chuyện tốt.”
Ông lão đầu bạc nói: “Cũng đúng là như vậy, không phải tự dưng người ta lại nói ‘im hơi lặng tiếng thì sẽ phát tài’, chôn thịt ở trong cơm mà ăn(1), việc này nếu để lộ ra bên ngoài, người khác sẽ không đành mà nhòm ngó ngay.”
(1)cơm chôn thịt: Không nên quá tùy tiện nếu không tài sẽ lộ ra ngoài, làm việc nên ý tứ, thu liễm điệu thấp
Cha Triệu gật đầu: “Quả là có lí lẽ, như lúc trước kia, có cái gì ăn thì cũng phải quay lưng lại mà ăn, không dám để cho người khác biết.”
Bí thư quay đầu nói với Triệu Văn Thao: “Văn Thao, cậu cũng phát biểu một lời đi.”
Triệu Văn Thao nói: “Bí thư lo lắng chuyện này là phải, việc này nếu nổi danh khẳng định sẽ mang theo khá nhiều phiền phức, thế nhưng chúng ta cũng không thể bởi vì ngại phiền phức mà ngừng phát triển được, đúng không? Chi bằng chúng ta cứ sống cho tốt cuộc sống của chính mình, cũng không phải là gây tai vạ cho ai, không việc gì phải sợ, đến lúc đó nếu có phiền toái tới chúng ta cùng nhau giải quyết là được!”
“Ai, đến cùng vẫn là người trẻ tuổi a, khí huyết phương cương, cái gì cũng không sợ.” Bí thư cảm khái nói “Không giống như chúng ta đều là những người già cả rồi, trước sợ sói, sau sợ hổ, đắn đo do dự không làm nên được chuyện gì!”
“Bí thư cũng đừng nói như vậy, người trẻ tuổi chúng tôi có thể xông pha về phía trước, toàn bộ cũng là nhờ công lao của các vị tiền bối ở phía sau mở đường, bằng không, có là khí huyết phương cương thì cũng không dám xông lên đâu!” Triệu Văn Thao lại là một mũ đưa mọi người lên đỉnh cao.
Cái mũ đỉnh cao này chẳng những làm cho bí thư dễ chịu, mà cả những người lớn tuổi đang ngồi ở đây cũng cảm thấy rất dễ chịu, người già mà, sợ nhất chính là vô dụng, cần nhất chính là được người trẻ tuổi công nhận và nhờ đến mấy người họ, chỉ cần thỏa mãn một chút suy nghĩ này thôi, để bọn họ làm gì bọn họ cũng đều nguyện ý!
Bí thư cao hứng nói: “Vậy chúng ta mấy lão già này tùy cho cậu chỉ dẫn, cậu cứ xông lên đi, mang theo người trẻ tuổi trong thôn chúng ta dùng sức xông lên, tốt nhất là vượt qua cả biên giới, vươn ra nước ngoài!”
Triệu Văn Thao vui vẻ, không nghĩ tới bí thư còn có dã tâm lớn như vậy.
Chuyện mổ heo lấy thịt ăn này kéo dài đến tận khi trời đã tối mới giải tán, đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy tâm điểm của người trong thôn một chút cũng không dừng ở trên chuyện mổ heo, về đến nhà mọi người cũng chỉ là lấy một ít thịt heo xuống xem ăn có ngon hay không, sau đó gấp không chờ nổi mà nói đến việc Triệu Văn Thao muốn thuê người làm.
Đại khái là do có cồn trong người, anh ba rất hưng phấn, về đến nhà, bước nghiêng qua bên bàn, cầm bút tô tô vẽ vẽ lên trên đống sách vở, nhìn thấy chị ba đang vá lại tấm chăn ở đằng kia, nói: “Lão Lục thật sự là nhân vật lớn rồi, bí thư trước kia đều gọi nó là Triệu Tiểu Lục, hiện tại mở miệng một tiếng kêu Văn Thao, gọi đến vô cùng thân thiết nha!”
Mỗi dịp cuối năm ăn tết đều phải tổng vệ sinh lại nhà cửa, việc này cũng bao gồm cả tháo giặt tất cả quần áo cùng chăn mền ga gối đệm giường, đối với nữ chủ nhân của ngôi nhà thì thật sự là một công trình to lớn, vì vậy để bớt việc và dùng ít sức hơn, đa số phụ nữ đều đem ga trải giường giật xuống tẩy rửa, nhưng không kéo cả nệm giường xuống, mà vá chăn thành một tấm vải để trải phủ lên trên, như vậy lúc giặt giũ chỉ cần gỡ tấm vải này xuống là được, dù sao lúc này cũng không có đồ vật xa xỉ như vỏ nệm.
Công việc hiện tại mà chị ba đang làm chính là vá lại tấm vải đã được giặt giũ xong xuôi này, chị ta nhanh tay xe chỉ luồn kim, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi: “Có thể không thân được hay sao, thôn ta nổi danh, trên mặt dát vàng tỏa sáng hãnh diện nhất chính là bí thư, cả chuyện nối điện, cả chuyện nuôi thỏ, cả chuyện lắp điện thoại, đều đuổi đến ngang thôn Thái Bình.”
“Cũng đúng là như vậy, ngẫm lại, cái lão Lục này thế mà thật sự có tài.” Anh ba hai mắt nhìn lên xà nhà, chuyển con mắt nói “Nhưng anh cũng không kém, trong huyện mọi người đều đến mua đậu hũ của anh, anh còn thuê tận hai nhà để làm đậu hũ, đúng rồi, đậu hũ của anh cũng nổi danh, cũng tăng thể diện cho bí thư, ngài ấy sao vẫn còn gọi anh là cậu ba cơ chứ?”
Chị ba lườm anh ta một cái: “Anh có thể cùng so được với chú ấy hay sao? Người ta chính là kéo toàn thôn mở trại nuôi thỏ theo, anh chỉ có tự mình làm đậu hũ, nếu như anh đem tay nghề làm đậu hũ kia chỉ dẫn cho toàn thôn, bí thư khẳng định cũng sẽ bảo anh có danh tiếng lớn thôi.”
Anh ba lập tức lắc đầu: “Đấy chính là cần câu cơm của anh, làm sao mà dạy cho người khác được, giáo hội đồ đệ ngã tử sư phó(2),đây cũng không phải là chuyện để đùa giỡn!”
(2): dạy hết cho học trò thì thầy sẽ chết đói
“Vậy thì anh cũng đừng có yêu cầu nhiều như thế.” Chị ba nói.
Anh ba hừ hừ hai tiếng: “Dựa vào cái gì mà nói lão Lục danh vọng vẻ vang hiển hách, anh thì lại không có được? Anh mới không tin cái điều vớ vẩn ấy đâu!”
Chị ba không để ý tới anh ta, chồng mình trước kia đối với cậu em chồng này không hợp nhau, đủ kiểu xem thường, về sau cậu em chồng này phát tài, anh ta lại bắt đầu đem ra so sánh, thiếu chút nữa là sai sử chị ta chạy qua chạy lại mệt chết, cuối cùng thông suốt đi thuê hai nhà của anh hai với lão Tứ để làm đậu hũ, chị ta mới nhẹ nhõm được một chút, như thế này là không biết lại muốn làm ra cái trò gì nữa đây, nhưng mặc kệ là anh ta muốn làm cái gì, chị cũng sẽ không giống như trước kia, làm trâu làm ngựa nữa!
Lúc này anh hai cũng đang cùng chị hai nói về chuyện của Triệu Văn Thao.
“Lão Lục muốn thuê người trông nom bầy thỏ, phát tiền công còn chưa nói, ngày tết còn có cả tiền thưởng, cái chú này a, tay lớn chân to, tiêu xài quá phung phí.” Anh hai không phải quá đồng ý với chuyện này.
Chị hai sửng sốt một chút: “Chú út muốn thuê người nuôi thỏ sao, bao nhiêu tiền thế?”
“Chưa nói, nhưng dù sao cũng chắc chắn là sẽ thuê, chính nó tự sắp xếp.” Anh hai nói.
Chị hai suy nghĩ một chút: “Nếu không anh nhận đi trông coi bầy thỏ cho chú ấy đi.”
Anh hai khó hiểu, tại sao đang yên đang lành lại bảo anh ta đi nuôi thỏ.
Chị hai nói: “Anh tính thử xem, đậu hũ của chú ba kia chỉ có thể làm vào mùa đông, không làm được vào mùa hè, vừa vặn mùa hè anh lại đi chăm sóc bầy thỏ cho chú út, mùa đông làm đậu hũ, như vậy cả một năm là chúng ta đều có thể có nguồn thu ổn định rồi.”
Bàn tính này của vợ đánh cũng thật là khéo!
“Anh đi nuôi thỏ, thế thì ruộng phải xử lý như thế nào, em có thể cấy không?” Anh hai nói.
“Có mỗi chuyện này thì làm sao chậm trễ việc làm ruộng được? Cũng không phải là đi xa nhà, ngay tại cửa nhà đây, tiện tay thì làm luôn chứ sao!” Chị hai xem thường, không cho là đúng.
Anh hai lại nói: “Em cho rằng bên ấy giống như nhà mình chỉ nuôi có mỗi vài con thỏ thôi sao, nó đã mướn người thì khẳng định là nuôi không ít, chắc chắn phải có người trông coi thường xuyên và lâu dài.”
Đừng thấy anh hai hàm hậu, chất phác mà lầm, thực ra lại là người hiểu rất rõ bản chất của sự việc, anh ta cũng đã nuôi thỏ trong một năm, hoặc nhiều hoặc ít thì cũng đã có kinh nghiệm, nuôi thỏ quả thực là bớt được bao nhiêu việc, nhưng mặc dù bớt được việc, nuôi càng nhiều thì sẽ càng phải hao tâm tổn trí, trong khi đó ruộng đất nhiều như vậy, từ cày cấy đến thu hoạch, chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh rỗi, chịu trách nhiệm mười mấy con thỏ thì còn có thể tiện tay được, nhưng chịu trách nhiệm tận mấy trăm con thỏ thì lại là chuyện khác hẳn, huống hồ Triệu Văn Thao nuôi cũng không phải chỉ có mấy trăm con, cho nên việc này, muốn nghĩ cùng đừng nghĩ.
Chị hai có chút chưa từ bỏ ý định: “Không phải là chỉ cần thả chút cỏ rót chút nước thôi hay sao? Mùa hè còn không cần thả cỏ, có gì mà không được cơ chứ.”
“Anh không làm được, em làm được thì em đi đi.” Anh hai trực tiếp kết thúc.
Chị tư bên này càng không cần phải nói, cả nhà đều ăn ở nhà mẹ Triệu, chuyện Triệu Văn Thao thuê người nuôi thỏ đương nhiên cũng nghe rất rõ ràng. Chị ta suy nghĩ giống hệt chị hai, làm đậu hũ chỉ có mùa đông mới có thể làm, mùa hè không làm được, nuôi thỏ thì tốt hơn, một năm bốn mùa đều có thể, chủ yếu hơn chính là, Triệu Văn Thao hào phóng hơn nhiều so với anh ba, nếu anh tư đi trông coi bầy thỏ, Triệu Văn Thao khẳng định sẽ không được bạc đãi anh tư, vì thế chị ta hứng thú bừng bừng nói tiếp.
“Em không làm ruộng đúng không?” Anh tư hỏi ngược lại.
“Có mỗi chuyện này thì làm sao chậm trễ việc làm ruộng được?” Chị tư nói giống y hệt lời của chị hai.
Anh tư mặc kệ chị ta, ngả đầu đi ngủ, sắp sửa ăn tết đến nơi, tự dưng còn mọc ra một chuyện lớn như thế!
Chị tư nghe thấy tiếng ngáy phát ra từ anh tư, tức giận đạp anh ta một cước, cái đồ đàn ông cứng nhắc chết tiệt có cũng như không, đây là muốn chị ta tức chết hay sao!
Lời editor: Sang tháng mới rùi, mọi người thấy truyện hay thì đẩy KP và TLT để mình có động lực cào phím nhé *gửi ngàn trái tim