Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300. Ghen Tị

Chương 300. Ghen tị Chương 300. Ghen tị

"Anh Triệu, tôi gọi anh như vậy được không? Anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó!"

Triệu Văn Thao cười nói: "Cậu gọi là Mã Quốc Vĩ hả? Tôi gọi là cậu là Tiểu Mã cho dễ gọi, có thể không?"

"Được, anh Triệu muốn gọi thế nào cũng được!" Đồng chí Tiểu Mã có một trái tim đơn thuần, đang kích động vô cùng.

Triệu Văn Thao cười rồi bắt đầu tán gẫu với cậu ta, tìm hiểu lẫn nhau thôi.

Diệp Sở Sở trêu đùa con nhỏ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng đánh giá Tiểu Mã, trong đầu đột nhiên có chút ý tưởng, dựa theo người này thiết kế quần áo nam, hẳn là rất không tệ!

Cô càng nghĩ càng cảm thấy cách này khả thi, tùy tay lấy giấy bút, bắt đầu vẽ.

Tiểu Mã không biết có phải là nhiều năm bị nghẹn không nói được nhiều hay không, hay là thế nào đó, miệng cứ đóng mở suốt, nói tràng giang đại hải, nói đến Triệu Văn Thao cảm thấy có chút chống đỡ không được, cừ thật, còn có thể nói giỏi hơn so với hắn!

Vẫn nói đến hơn mười giờ, Mã quả phụ tìm đến thì mới chấm dứt, cũng may hôm nay còn có điện, bằng không cảnh tối lửa tắt đèn, cũng không tiện.

"Chị à, anh Triệu thật tốt, sao chị không giới thiệu cho em sớm một chút!" Trên đường trở về Tiểu Mã đối thể hiện sự cảm khái vớ Mã quả phụ: "Nếu như em mà gặp được anh Triệu sớm một chút, em cũng sẽ không như thế này!"

Mã quả phụ nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của em trai mình, rất là nghi hoặc: "Cậu ta có nói là sẽ cho cậu làm việc gì không?"

"Không có!"

"Không có thì cậu kích động cái gì, chị nói cho cậu, làm việc ở trang trại thỏ không thoải mái đâu, cậu đừng giống ở nhà, buổi sáng không chịu dậy, buổi tối thì không thèm ngủ. . . . . ."

Mã quả phụ đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Tiểu Mã không kiên nhẫn địa ngắt lời nói: "Được rồi, em đã biết, nói cho chị chị cũng không hiểu!" Nói xong cậu ta vội vã đi lên phía trước.

Mã quả phụ tức giận không chịu được: "Cái thằng phá gia chi tử này, chị nói cho cậu nghe, chị đã bỏ ra không ít trứng gà mới có thể làm người ta đồng ý nhận cậu, nếu cậu không chịu làm cho tốt, xem chị sẽ xử lí cậu thế nào!"

"Cha mẹ tôi ơi, biết rồi, biết rồi, chị nói dông nói dài lắm thế!"

Bên này Triệu Văn Thao xoa xoa thắt lưng, chẳng những nói nhiều làm hắn khó chống đỡ được, còn làm thắt lưng hắn cũng đau.

Tiểu Bạch Dương ngủ nghỉ rất có quy luật, nằm ở trên giường lò, hai tay hai chân duỗi thẳng, đang ngủ say, Triệu Văn Thao lại nhìn vợ mình, đang ở trước bàn múa bút thành văn, mắt chớp chớp, vợ hắn đang làm gì vậy nhỉ?

Vừa rồi Mã quả phụ tìm đến Tiểu Mã, Diệp Sở Sở lấy ra một tấm vải lên che đi bức tranh, đợi người cất bước rời đi, trở về liền ngồi ở nơi này.

"Vợ ơi, em đang làm gì đấy?" Triệu Văn Thao đi tới vừa thấy, nhất thời kinh sợ.

Vợ của hắn vẽ đẹp thật đấy!

Trên bàn bày hơn mười tờ giấy, ở trên đó vẽ đủ loại kiểu dáng quần áo dễ coi, còn đều là mặc cổ trang, cũng không phải hoàn toàn cổ trang mà chỉ hơi tương tự như vậy, ngồi có, đứng có, nghiêng có, cúi đầu có, cười có, thật sự là ba trăm sáu mươi độ, không sót một góc nào.

Tuy rằng đều là phát thải, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được nhan sắc của người trong tranh, rất nhiều chi tiết cũng được vẽ rất cụ thể, cho nên tính thẩm mỹ rất lớn.

Nhưng mà, người dễ nhìn này hình như là Tiểu Mã!

Triệu Văn Thao mới chú ý tới ngũ quan người trong tranh, có chút khó chịu, lại nhìn vợ mình còn đang nghiêm túc tô màu cho nhân vật, xác thực mà nói là tô màu cho quần áo.

Một nét cuối cùng được vẽ xong, Diệp Sở Sở cũng thở dài một hơi, buông xuống bút: "Cuối cùng là hoàn thành!"

"Vợ, em đang làm gì thế?" Triệu Văn Thao kéo qua ghế gỗ ngồi bên cạnh vợ mình hỏi.

Diệp Sở Sở bởi vì linh cảm xuất hiện nên gương mặt hơi đỏ lên: "Văn Thao, anh xem, mấy bộ quần áo này thế nào?"

Triệu Văn Thao cảm thấy rất được, đương nhiên chắc chắn ở nông thôn sẽ không ai mặc như thế.

"Màu đỏ này thực thích hợp để khi kết hôn mặc, màu lam này, ừm. . . . . ." Ậm ờ nửa ngày hắn cũng không biết nói gì cho thích hợp.

Người chồng đáng thương, chỉ biết buôn bán, chuyện khác gì cũng không biết, Diệp Sở Sở đồng tình nhìn vào mắt chồng mình, nói: "Đây là quần áo mặc hàng ngày, là những đồ mà con trai cổ đại hay mặc ở nhà, dựa theo chị ba nói, chính là quần áo mặc ở nhà."

"Quần áo ở nhà thì anh hiểu." Triệu Văn Thao bĩu môi: "Người thành phố cũng thực thích sửa sang, ở nhà mặc một bộ quần áo, ra cửa lại mặc một bộ khác, cũng không sợ phiền toái, anh thấy là chỉ cần ăn no đủ. . . . . . Vợ ơi, em đừng nhìn anh như vậy, anh hiểu được, chỉ có người thành phố thích sửa soạn, chúng ta mới có thể kiếm chút tiền!"

"Đó là thượng đế của anh, anh cũng quá không tôn trọng thượng đế!" Diệp Sở Sở liếc hắn một cái.

"Hừ, còn thượng đế, anh nói chị dâu em cũng thật là, sao không nói là thần? Thượng đế không phải là cách gọi người ngoại quốc hay sao. Được được, anh không nói nữa, vợ đang vẽ tranh thì đi, tuy rằng anh không thích mặc mấy thứ này, nhưng cũng dễ nhìn lắm, đây là sự thật, anh không rõ, vì sao em lại đi vẽ Tiểu Mã cơ chứ."

Phải vẽ thì nên vẽ hắn mới đúng chứ, hắn cũng rất tuấn tú kia mà! Triệu Văn Thao không chút nào khiêm tốn mà nghĩ.

Diệp Sở Sở nhìn vào mấy bức vẽ nói: "Đây là do cậu ta tạo linh cảm cho em, đương nhiên em phải vẽ cậu ta. Chờ em sửa chữa một chút, rồi em sẽ gửi qua cho chị dâu xem thử, em nghĩ chị ấy chắc chắn sẽ vừa lòng."

"Không phải chị dâu ba em chỉ bán quần áo nữ thôi à? Em đang vẽ đồ nam mà."

"Nam thì cũng phải mặc quần áo, hơn nữa nam cũng có tiền!" Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao rất muốn nói nam sẽ không bỏ ra nhiều tiền thế để mua quần áo đâu, họ thích đầu tư chút vào ăn vào uống, thậm chí cả đánh bạc, quần áo chỉ là vẻ ngoài họ qua loa lắm, ít nhất đàn ông mà hắn gặp gỡ đều là như vậy, không đi nghiên cứu quần áo.

Chuyện bán đồ nam, hắn thực hoài nghi.

Diệp Sở Sở đã nhìn ra, cười tủm tỉm nói: "Anh không tin là bán được? Vậy thì chúng ta lại cược đi?"

"Không cược!" Triệu Văn Thao lập tức lắc đầu.

Diệp Sở Sở cười nói: "Vì sao không cược, anh không dám?"

Triệu Văn Thao cười nói: "Vợ, vậy thì tại sao lúc nãy em không chịu cược với anh, em cũng không dám?"

Diệp Sở Sở đưa tay đẩy mặt hắn ra: "Thật đáng ghét! Rõ ràng chính là anh không dám!"

"Ha ha, vợ em cũng không dám. . . . . . được, được, anh sai rồi, là anh không dám, anh không dám! Vợ anh giỏi giang như vậy, anh mà cược thì chắc chắn sẽ thua!"

Hai người nói đùa một hồi, Diệp Sở Sở hỏi: "Anh định cho Tiểu Mã làm gì? Em thấy cậu ta cũng không giống người có thể làm việc nặng."

"Cũng không biết, nghe cậu ta nói là có thể biết, thằng nhóc này nếu để cậu ta chăm sóc thỏ chắc chắn là rụng cả lông!" Triệu Văn Thao nằm ở trên giường lò hùng hồn nói: "Anh còn chưa nghĩ ra."

"Em thấy thích hợp làm người mẫu." Diệp Sở Sở nằm xuống nói.

"Gì, người mẫu?" Triệu Văn Thao nói: "Người mẫu gì chứ, cậu ta có thể làm người mẫu anh cũng có thể!"

Diệp Sở Sở cười nói: "Anh không thể, người mẫu cũng không phải thế nào cũng có thể làm được, anh xem mấy người mẫu trên tạp chí xem, người nào mà không có khí chất?"

"Tiểu Mã có khí chất? Sao anh không cảm nhận được? Anh không có khí chất à? Mọi người đều nói anh có khí chất của ông chủ lớn!" Triệu Văn Thao bắt đầu mạ vàng lên mặt mình.

"Đúng vậy, cho nên em thấy anh không có khí chất của người mẫu." Diệp Sở Sở không chút khách khí nói.

Triệu Văn Thao rất tủi thân: "Vợ, anh đang hơi ghen tị, sao em coi trọng cậu ta như vậy!"

Diệp Sở Sở không biết nên nói gì: "Sao anh so đo thế!"

"Không được, dù sao em cũng đừng có khen cậu ta nữa, nếu khen nữa anh sẽ không chịu nổi." Triệu Văn Thao ôm vợ mình rồi cọ cọ như đứa trẻ: "Ngày mai anh sẽ kêu cậu ta đến chăm thỏ, chăm thỏ xong sẽ đen sì, để xem em còn khen cậu ta nữa không!"

Thấy chồng mình đang làm nũng, Diệp Sở Sở dở khóc dở cười.

Bình Luận (0)
Comment