Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 310 - Chương 310. Cô Vợ Tốt

Chương 310. Cô vợ tốt Chương 310. Cô vợ tốt

“Đúng thế, kẻ nào phát đạt mà không giúp thân thích, nào có chuyện đi giúp người không có liên hệ gì!” Chị tư Triệu nói rằng.

Diệp Sở Sở cười nói: “Chị tư nói rất đúng, chờ sau này có cơ hội bọn em nhất định sẽ giúp đỡ chị.”

Mặc dù không đạt được mục đích nhưng lời nói của Diệp Sở Sở vẫn an ủi được chị tư Triệu, chị tư Triệu tương đối hài lòng mà đi trở về.

“Em nói với chị ta những thứ này làm gì? Cứ chiều theo chị ta thế!” Triệu Văn Thao nói.

Diệp Sở Sở bảo: “Anh như vậy là không được, ở bên ngoài thì khéo đưa đẩy với người ta mà ở nhà thì lại đối chọi thằng thừng. Bất kể nói thế nào thì chị ấy là là chị dâu thứ tư, không nể mặt chị ấy thì còn mặt của anh tư. Hơn nữa, cho dù không giúp đỡ mà chỉ nói dễ nghe thì tất cả mọi người đều dễ chịu, không cần thiết phải làm căng như vậy.”

Triệu Văn Thao nói: “Em không biết đấy thôi, người như chị tư chính là kẻ được đằng chân lân đằng đầu. Lần này em nói ngon nói ngọt thì lần sau còn tới tìm em đấy.”

“Vậy lần sau lại nói ngon nói ngọt tiếp là được, coi như đang nói chuyện phiếm là được rồi.” Diệp Sở Sở thờ ơ nói.

Triệu Văn Thao trông vợ rồi cười bảo: “Vợ ơi, anh phát hiện ra bây giờ tính cách của em càng ngày càng tốt hơn, trước đây em còn không muốn gặp chị ta cơ đấy.”

Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái, nhìn về phía con trai. Tiểu Bạch Dương đang mở đôi mắt to tròn vo nhìn chính mình, trong lòng bỗng thấy mềm mại hơn: “Tính cách không tốt đều là bởi vì không có con cái, có con cái rồi thì tính cách không tốt cũng phải tốt.”

Có mài dũa cũng phải mài dũa cho tốt. Diệp Sở Sở biết chồng mình sẽ không hiểu điều này, có một số việc không tự mình trải qua thì mãi mãi sẽ không hiểu được.

Triệu Văn Thao cũng khá xúc động: “Vợ ơi, em vất vả rồi.”

Ngược lại Diệp Sở Sở bị lời nói tỏ vẻ nho nhã này của Triệu Văn Thao làm cho bật cười: “Đúng vậy, rất cực khổ, anh dự định báo đáp em thế nào đây?”

Triệu Văn Thao lập tức sán lại gần và nói: “Vợ ơi, anh lấy thân báo đáp thì thế nào?”

Diệp Sở Sở trông con trai tò mò nhìn bọn họ thì đưa tay đấy Triệu Văn Thao ra, nổi giận trách móc: “Đi chết đi, không nghiêm chỉnh gì cả!”

Việc chị tư tìm đến Triệu Văn Thao giúp đỡ như thể đã mở ra một tiền lệ. Mấy ngày kế tiếp những người khác trong thôn cũng tới hỏi thăm. Suy cho cùng thì nhà ai mà không có một ông em trai ruột cơ chứ? Không có em trai ruột thì cũng có em trai họ, em gái họ gì gì đó. Ngoại trừ người trong thôn ra thì cũng có thân thích tới hỏi. Triệu Văn Thao ứng phó những người này mà mất hết kiên nhẫn, lúc này mới thể hiện ra sự lợi hại của nữ chủ nhân Diệp Sở Sở.

“Văn Thao thực sự không giúp được gì trong chuyện này đâu, đó chỉ là một sự trùng hợp thôi, chuyện là như vầy...”

Diệp Sở Sở bắt đầu lặp lại lý do trước đây nói cho chị tư Triệu, có tin hay không cũng chẳng sao, chỉ cần bịa lý do tốt thì có thể khiến người ta không nói được gì. Hơn nữa Diệp Sở Sở nói ngon nói ngọt thì có chuyện gì mà không làm được, trò chuyện cũng được mà.

Cuộc sống của nông dân vừa cẩu thả vừa khô khan, ngoại trừ làm việc để sống qua ngày rồi sinh con cái ra thì chính là tán dóc về chuyện nhà đông dài nhà tây ngắn. Lúc này truyền hình vẫn chưa được phổ cập nên hoàn toàn không biết gì đối với thế giới bên ngoài. Có người thậm chí còn chưa từng đi đến huyện. Giờ đột nhiên bên cạnh có một người đến thủ đô thì rất tò mò quá trình đó là như thế nào, tò mò người mẫu là cái thứ gì.

“... Con người Tiểu Mã cũng không tệ lắm, ngoại hình đẹp, không phải là không thích làm việc mà là muốn làm việc gì đó khác biệt đi, cậu ấy cảm thấy ngoại trừ trồng trọt ra thì nhất định sẽ còn công việc khác nên vẫn tìm cơ hội nhưng cứ mãi không có cơ hội, mãi cho đến chuyện của tấm hình lần đó.”

“... Người mẫu chỉ ngồi ở đó hoặc là đứng ở đó, tạo các loại dáng chụp ảnh. Ừm, phải mặc quần áo rồi mới chụp, vì để bán được chỗ quần áo mới ấy đi mà.”

Diệp Sở Sở chậm rãi giải thích, người tới nghe thấy những thứ mới thì rất say mê, cũng có người thì hỏi han.

“Quần áo mới còn phải chụp ảnh mới có thể bán được nữa à?”

“Quần áo mới trên chợ chả cần người chụp hình, cứ treo ở đó là được rồi.”

“Bán quần áo mà cho người chụp hình nhiều tiền như vậy, họ sẽ không bị lỗ chứ?”

Cũng có người hỏi.

“Thủ đô như thế nào vậy, ăn những gì, cũng ở nhà cửa giống chúng ta chứ? Nghe nói khắp nơi đều là xe hơi nhỏ, thật hay giả thế?”

Diệp Sở Sở kể lại từng chuyện mình hiểu được từ Chu Mẫn cho bọn họ nghe Người tới chót nhất đã thỏa mãn và hài lòng trở về, trở về cũng không nói xấu Diệp Sở Sở vì bị Diệp Sở Sở từ chối mà lại khen ngợi cô một chặp.

“Ôi, thằng nhóc Triệu Văn Thao kia đúng là đã cưới được một cô vợ tốt, nói thật là dễ nghe, vả lại cái gì cũng biết!”

“Chẳng trách mọi người đều nói thằng nhóc Triệu Văn Thao kia số đỏ. Thật đúng là như thế, đàn ông ấy à, tìm được một cô vợ tốt thì đó chính là may mắn lớn nhất cả đời!”

“Không ngờ cô con gái nhà lão Diệp lại tốt như vậy, nói thì êm tai mà đối xử với mọi người cũng thân thiết, còn sinh được một thằng nhóc mập mạp. Anh nói thử xem đi đâu tìm được một cô vợ tốt như vậy chứ?”

Đây là điều mà Diệp Sở Sở không nghĩ tới.

Đồng thời đây cũng là chuyện mà Triệu Văn Thao không nghĩ tới.

Triệu Văn Thao vui vẻ: “Vợ ơi, em biết không, bây giờ em đã nổi tiếng rồi, tất cả mọi người đều đang nói em tốt đấy!”

Diệp Sở Sở cũng nghe Hạ Tùng Chi nói, có hơi cảm khái. Bản thân mình chỉ viện đại một cái lý do, ngờ đâu lại có hiệu quả như vậy. Chắc có lẽ là vì mình đã nói tử tế với bọn họ, hơn nữa còn hỏi gì đáp nấy.

“Thật ra em cũng không hiểu nổi, thủ đô xa như vậy nên chẳng hiểu gì cả mà cứ muốn đi như vậy. Chỉ vì đó chính là thành phố lớn ư? Tại sao chứ?” Diệp Sở Sở thở dài nói.

Triệu Văn Thao ngồi bên người cô đùa con trai và nói: “Còn không phải là do cảm thấy người ở thủ đô sống cuộc sống tốt đẹp hay sao, cho là mình đến đó thì cũng có thể sống cuộc sống tốt đẹp.”

“Vậy vì sao anh lại không nghĩ như vậy? Là bởi vì chị ba đã nói cho anh biết những thứ đó sao?” Diệp Sở Sở nhìn chồng mình rồi nói.

Triệu Văn Thao trông thấy bộ dạng nghiêm túc đó của vợ thì không nhịn được mà hôn một cái. Ánh mắt Diệp Sở Sở bị một tầng bóng tối che phủ, hờn dỗi mà liếc xéo hắn một cái rồi nhìn về phía con trai.

“Không sao, nó còn nhỏ mà, không hiểu gì đâu, không cần quan tâm đến nó!” Triệu Văn Thao nói xong rồi trả lời ngay: “Anh và những người đó khác nhau, anh biết mình có thể làm gì và không thể làm gì. Anh biết một người đi buôn bán, anh ta là người buôn bán thảo dược. Anh ta nói, tôi nhận ra được thảo dược nên tôi làm về thảo dược, tôi không làm những việc nào khác nữa, hơn nữa còn làm ở nơi mà tôi quen thuộc bởi vì ba đời nhà chúng tôi đều làm ở nơi này. Anh cảm thấy anh ta nói rất có lý.”

Diệp Sở Sở dựa vào trên người chồng mình, cảm nhân được bả vai vững chãi của chồng trong lòng trở nên hết sức vững vàng, gật gật đầu nói: “Ba đời kinh doanh cũng không dễ dàng gì.”

“Đúng vậy, chúng ta sinh ra và lớn lên ở địa phương này, khó khăn lắm mới tạo ra một con đường mà lại chuyển sang nơi khác làm lại một lần nữa thì con đường lúc trước ấy sẽ bị bỏ đi.” Triệu Văn Thao nói: “Tiểu Mã thì không như vậy, cậu ta chẳng có gì sất cả, có đi thủ đô hay không đều giống nhau. Nếu đã giống nhau thì chi bằng đi xông xáo một phen, nói không chừng thật sự có thể làm nên trò trống gì.”

“Nếu như cậu ta làm nên trò trống thì em thấy đám thanh niên trong thôn đều sẽ đi ra ngoài xông xáo đấy.” Diệp Sở Sở cười nói.

Triệu Văn Thao nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn thôi! Vợ à, em nhìn thấy rồi đó, tương lai ấy mà, đám thanh niên đều sẽ lên thành phố, đến lúc đó anh sẽ cắm rễ ở nông thôn, làm địa chủ nhỏ một cách thoải mái!”

“Anh nghĩ hay thế!” Diệp Sở Sở cười nói.

Diệp Sở Sở không ngờ lời nói ấy của chồng mình lại trở thành sự thật. Vài năm sau tất cả đám thanh niên nông thôn đều đổ dồn vào trong thành phố, từ đó về sau một làn sóng làm công oanh oanh liệt liệt kéo ra màn mở đầu.

Bình Luận (0)
Comment