Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313. Đụng Chạm

Chương 313. Đụng chạm Chương 313. Đụng chạm

“Văn Thao nói, trang trại thỏ không nghỉ định kỳ, con nghĩ nhiều người như vậy thì một mình mẹ không kham nổi, nên mang thêm rau đã rửa tới.”

Diệp Sở Sở nghe cha chồng đã mua thịt dê cho mình, rất cảm động, nói xong cầm dao chuẩn bị làm nhân bánh sủi cảo.

Triệu Văn Thao thấy, vội nói: "Vợ, để anh làm cho."

Mẹ Triệu cười: “Sở Sở, con để nó làm đi, thằng nhóc này đã lớn chừng này rồi, băm chút nhân bánh còn không phải dễ như chơi. Con ngồi đó đi, chúng ta trò chuyện."

Diệp Sở Sở cũng không cố, cười và đưa dao thớt cho Triệu Văn Thao, sau đó trò chuyện cùng mẹ chồng.

Mẹ Triệu nói: “Bây giờ trời rét rồi, hôm qua đã mua thịt heo về, mẹ sợ hỏng nên bỏ chút muối.”

Nói xong, bà quay sang dặn dò con trai: “Văn Thao, con trộn nhân bánh thì nên bỏ ít muối lại, trong thịt có muối rồi, lát nữa còn chấm nước tương nữa.”

Triệu Văn Thao đáp lại một tiếng: “Con biết rồi mẹ!”

Bấy giờ mẹ Triệu mới hỏi thăm ngày mùa thu hoạch của Diệp Sở Sở như thế nào.

Diệp Sở Sở nói: “May mà có Văn Thao mời những người đó đến, hai hôm nay đã thu hoạch hết hướng dương rồi. Đậu xanh và đậu nành cũng thu hoạch được một ít, số còn lại bác Thôi và con của bác có thể thu giúp.”

Mẹ Triệu vừa giỡn với Tiểu Bạch Dương vừa nói: "Còn cây ngô thì sao, đến lúc thu thì sao?”

Triệu Văn Thao ở đằng kia vừa băm nhân bánh vừa nói: “Mẹ, đến lúc đó chắc chắn có cách thu, mẹ đừng lo lắng.”

Mẹ Triệu quay đầu nói: “Con xem con đi, bớt chạy xe vài ngày. Mình có thu nhập, còn là một ông chủ trả cho người này người kia, lỡ như chạy xe làm trễ nải việc thu hoạch vậy thì phải làm sao đây.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Đã chậm trễ bao giờ đâu. Mẹ nhìn con trồng hai năm rồi đấy, có trễ nải đâu.”

Mẹ Triệu tức giận, nói: “Mặc dù con không trễ nải nhưng làm cái đó vẫn nguy hiểm, khiến cho người ta lo lắng theo.”

Triệu Văn Thao cười nói: "Mẹ, mẹ khéo lo quá."

Mẹ Triệu nói với Diệp Sở Sở rằng: “Con nghe kìa, cứ thế này không đấy. Aiz, mẹ sinh nó là thứ sáu, chỉ có nó là đứa không bớt lo được nhất! Từ nhỏ đã không nghe lời!”

Diệp Sở Sở cười nói: "Mẹ, không có sao đâu, đến lúc đó nếu bận không chịu được thì anh con sẽ tới thu hoạch vài hôm. Cũng không trồng bao nhiêu ngô đâu ạ.”

“Nhưng không phải năm nay trồng thêm cải trắng sao. Thời điểm thu cải trắng cũng ngay lúc thu ngô, bên nào cũng không thể trì hoãn. Nếu tuyết rơi nhiều thì công dã tràng rồi.”

Mẹ Triệu nói xong lại không nhịn được dặn dò con: “Văn Thao, con đừng có xem nhẹ nữa, thời điểm thu cải trắng và ngô là bận rộn nhất, con nên sớm chuẩn bị chút đi.”

Triệu Văn Thao điềm tĩnh, nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con biết hết rồi."

Mẹ Triệu lại nói: “Nhìn con như này, sao mẹ yên tâm đây?”

Nói xong, mẹ Triệu lại thở dài: “Haizz, không thể yên tâm cũng không biết làm sao.”

Triệu Văn Thao cười hì hì, nói: “Mẹ, mẹ vẫn biết vậy hả.”

Mẹ Triệu chẳng buồn ừ hử gì với thằng con này nữa.

Không mất bao lâu Triệu Văn Thao đã băm xong rau rồi, cũng vào lúc này, mấy Đản mấy Nha đứa trước đứa sau bước vào.

Bọn nhỏ miệng bảy lưỡi tám đồng thanh hô: “Bà nội! Thím sáu! Chú út!”

“Con tặng bánh trung thu cho bà nè!”

Mẹ Triệu thấy một đám cháu trai, cháu gái, vui vẻ cười không khép được miệng, gọi tới.

“Ơ, tặng bánh trung thu cho bà nội nè!”

Thiết Đản đại diện nhà anh hai cầm hai cân bánh trung thu, hai bình rượu bồ đào tặng mẹ Triệu. Không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định không phải cái loại Laffey năm 1982, có phải rượu bồ đào hay không cũng khó nói, rất có khả năng loại này là đường hóa học pha với nước, chuyên bán ở nông thôn, giá là một đồng tám mao.

Mã Đản đại diện nhà anh ba, hai cân bánh trung thu, hai chai trái cây đóng hộp.

Tam Nha và Tứ Nha, một đứa cầm hai cân bánh trung thu, một đứa cầm một hộp sữa bột mạch nha.

“Bà nội, đây là quà trung thu của cha mẹ con dành cho ông bà.”

Mẹ Triệu vui mừng, hớn hở nói: “Tốt tốt tốt, cám ơn cha mẹ con nhé. Ở đây chơi đi, chú út làm sủi cảo cho mấy con.”

Tam nha và Tứ nha là hai đứa bày tỏ trước nhất: “Mẹ con nói rồi, bảo bọn con ở chơi với ông bà nội.”

Hai nha khác cũng bày tỏ sẽ ở lại đây chơi.

Triệu Văn Thao nói: “Vậy các con không được ngồi không được. Đại nha, con dẫn theo em gái ra vườn rau hái chút rau để giữa trưa chấm tương. Thiết Đản, con dẫn em trai đi nhặt chút củi về nhóm lửa.”

Mã Đản kích động dò hỏi: “Con muốn nhặt trứng gà. Chú út, hình như chú nuôi rất nhiều gà, còn có vịt nữa, chúng nó đẻ trứng ở đâu thế?”

Hắn đáp: “Nó chưa đẻ nên chưa cần quan tâm. Sang năm đi, sang năm rồi đến nhặt trứng!”

Mã Đản không thất vọng chút nào, rất nhanh đã tươi tỉnh lại: “Chú út, sang năm chú có thể đẻ nhiều hơn Lý Qua Tử không?”

Triệu Văn Thao đổ mồ hôi: “Mã Đản à, con học ngữ văn thế nào thế? Đó là gà đẻ trứng, không phải chú út con đẻ trứng!"

Bọn nhỏ đều cười ha hả.

Nhưng Mã Đản vẫn không sợ tẹo nào, nói tiếp: “Chú út, nhưng không phải là gà của chú sao? Con đâu có nói sai đâu.”

Triệu Văn Thao hỏi: “Còn không thừa nhận. Con có nói là gà của chú đẻ sao, con nói là chú đẻ trứng mà. Nói chú nghe xem, con thi ngữ văn được bao nhiêu điểm?”

Mã Đản liền đáp: “Không nói cho chú biết!”. Nói xong, Mã Đản lập tức nói sang chuyện khác: “Rốt cuộc có thể nhiều hơn nhà chú ấy không?”

Triệu Văn Thao khoác lác trước, bảo: "Chắc chắn nhiều hơn nhà của anh ta rồi! Đến lúc đó gọi con nhặt hết! Mã Đản, con không nói chú cũng biết, con chắc chắn là thi không tốt!”

Mã Đản tức giận nói: “Con thi tốt! Giáo viên còn khen con nữa đây!”

Diệp Sở Sở bất đắc dĩ nói: “Mới đẻ không nhiều vậy đâu, không so được với người ta, chờ thêm vài năm đi. Mã Đản học tập rất khá, chú út con trêu con chơi thôi.”

Bấy giờ Mã Đản mới thở phào, theo sau bọn Thiết Đản đi ra ngoài.”

Nhị nha nói: “Thím sáu, Tài Tài đâu rồi?”

Diệp Sở Sở nói: “Tài Tài lên núi chơi rồi, lát nữa mới về.”

Diệp Sở Sở nói.

Nhị Nha cũng rất thất vọng, khỉ con đáng yêu biết bao, nhưng luôn không nhìn thấy.

Đám Đại Nha Tiểu Nha đi ra vườn rau hái rau xanh, Diệp Sở Sở nói: “Mẹ, con cầm mấy thứ đó vào phòng cho mẹ nha.”

"Được, con cầm vào đi.” Mẹ Triệu chỉ một lòng dụ dỗ cháu trai.

Diệp Sở Sở cầm đồ đi vào.

Triệu Văn Thao nhìn những vật kia, nói: “Anh hai, anh ba thì thôi khỏi nói, nhưng anh ba thật sự là quá keo kiệt, chỉ có bấy nhiêu đồ. Bánh trung thu kia không cần phải nói cũng biết chắc là loại cứng ngắt, mẹ và cha con cũng cắn không nổi.”

Vài ngày trước bánh trung thu Triệu Văn Thao đặt mua đã về rồi, đều là bánh trung thu năm nhân, bốn nhân được làm theo yêu cầu trên thị trấn. Vừa lớn vừa mềm, nguyên liệu bên trong cũng nhiều, ngoại trừ bánh trung thu thì còn mua một rương rượu đế cho cha mẹ. Riêng hắn đã mua chút bánh trung thu rồi, ở nhà hắn không uống rượu, vợ hắn cũng vậy.

“Anh ba của con là vậy mà, đối với mình còn keo, đừng nói chi là người khác, có thể mua chút bánh Trung thu cũng không tệ rồi."

Mẹ Triệu cũng hiểu con thứ ba rất rõ, rất giỏi trong công việc, không nỡ ăn, không nỡ uống. Bây giờ tết mua ít đồ chắc chắn cũng đau lòng cực kỳ. Thế nhưng biết làm sao, đó cũng là đứa con do bà sinh, cũng đã làm cha người ta rồi, muốn thay đổi cũng không đổi được, để tự nó thôi.

Triệu Văn Thao còn muốn nói vài lời, Diệp Sở Sở đi ra nói: “Anh ba cũng khó khăn, anh bớt nói vài lời đi.”

Triệu Văn Thao lắc đầu, nói đến cái khác.

Hôm nay là tết, nhưng trang trại thỏ không được nghỉ, nên Triệu Văn Thao quyết định phát cho mọi người mỗi người năm đồng tiền làm ngày lễ, cộng thêm bữa ăn ngon, tất cả mọi người cũng rất hài lòng.

Hai con gà hầm, một nồi cá lớn hầm, gà là của nhà nuôi, cá là bắt dưới sông, là loại cá mương lớn cỡ bàn tay, lại xào thêm ấy món rau, đều bỏ thịt vào, cộng thêm một nồi lớn rau ngâm chấm, mặn chay đều đã có đủ. Món chính chính là sủi cảo, thịt heo hồi hương, nhân bánh là rau hẹ, trứng gà. Mỗi người uống thêm ít rượu, bữa ăn này còn phong phú hơn là ở nhà.

Bình Luận (0)
Comment