Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 32 - Chương 32. Trụ Cột Trong Nhà

Chương 32. Trụ cột trong nhà Chương 32. Trụ cột trong nhà

“Anh hùng” Triệu Văn Thao mới sáng sớm ngày hôm sau đã vội vàng ra khỏi nhà.

Diệp Sở Sở có chút lo lắng, nói: "Trời vẫn đang còn tối lắm."

"Vợ cứ tiếp tục ngủ đi, anh sống ở đây từ nhỏ, nhắm mắt anh còn có thể đi, anh đi một đoạn trời vừa sáng là có thể nhìn thấy đường." Triệu Văn Thao vừa mặc quần áo vừa nói.

"Đợi khi anh vào trong thành phố rồi thì mua lấy chút đồ ăn mà ăn, phiếu ăn đã đưa cho anh rồi đấy." Diệp Sở Sở nói.

Triệu Văn Thao cười cười, nói: "Được, anh biết rồi, em tiếp tục ngủ đi, còn sớm."

Hắn đánh ranh qua loa một cái rồi đi ra cửa.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến chỗ lò mổ bên này, đương nhiên là không muốn để muộn, cho nên lúc hắn tới nơi, kỳ thật trời cũng chỉ mới vừa sáng.

Trời vừa sáng, nhưng mà thời gian cũng không sớm, Thái Tứ Hổ đã chuẩn bị tốt, thấy hắn đến muộn như vậy, nói: "Văn Thao, cậu còn thiếu một chiếc xe đạp đấy."

"Em biết, em đã muốn bảo chị em gom phiếu cho em, nếu có phiếu thì sẽ mua!" Triệu Văn Thao nói.

Thái Tứ Hổ cũng không nói gì, đưa cho hắn bốn cân thịt loại ba, Triệu Văn Thao sáng mắt lên, còn tưởng rằng anh ta cho mình hai ba cân đã là không tồi, không nghĩ tới cho tận bốn cân, không nói hai lời liền tính tiền cho anh ta.

"Mau đi đi, lúc này vào thành cũng không tính là muộn." Thái Tứ Hổ nói.

"Cho dù trễ cũng không sợ, thịt này còn lo bán không được?" Triệu Văn Thao nói.

"Nếu gặp người khác thì biết nói như thế nào không?" Thái Tứ Hổ vẫn có chút lo lắng, hỏi một câu.

"Chuyện đó thì có gì đâu, em đây là vào thành phố thăm chị gái, còn không thể mang được chút thịt cho cháu gái và cháu trai được sao?" Triệu Văn Thao nói.

Thái Tứ Hổ lúc này mới yên tâm, cười cười, nói: "Hôm nay cứ như vậy, sau này tôi sẽ tranh thủ lấy thêm nhiều chút."

Triệu Văn Thao nói đừng với anh ta, sau đó mang theo bao tải vào thành phố.

Bởi vì hai chị của hắn đều ở thị trấn này, tuy rằng không thể thường xuyên đến thị trấn này, nhưng mà Triệu Văn Thao lại vô cùng rành đường.

Hắn cũng không đi phố An Hưng bên kia, thịt như vậy làm sao mang qua phố An Hưng kia bán? Hơn nữa thịt này của hắn nguồn gốc không rõ, cũng dễ dàng chuốc lấy phiền toái, cho nên quên đi.

Hắn chọn nơi dân cư đông đúc, sau đó chuyên môn chọn những bà cụ ở đó để mua bán.

Cũng chỉ có vài cân thịt mà thôi, hắn mua chỗ Thái Tứ Hổ là một cân năm hào bốn, hắn bán đi là tám hào sáu, một cân có thể kiếm được ba hào hai.

Hơn nữa hắn còn thu phiếu, phiếu gì đều được, hắn đều lấy hết.

Không mất bao nhiêu thời gian, mấy cân thịt hắn đều bán hết.

Buôn bán xong hắn được lời bốn phiếu lương thực cộng thêm một đồng hai hào tám!

Cái này làm cho mắt Triệu Văn Thao tỏa sáng, hắn cảm thấy được phần vất vả này vô cùng đáng giá!

Lại đến quán ăn quốc doanh bỏ tiền mua bánh bao thịt, hắn còn có chút tiếc nuối, nghĩ nghĩ rồi lấy hai cái bánh bao, một cái bánh bao dùng giấy dầu bọc lại bỏ vào trong ngực, để dành mang về cho vợ hắn ăn, còn mình gặm cái còn lại, vừa ăn vừa đến nhà chị năm của hắn ở thành Đông.

Nhưng mà khi hắn đến cả nhà chị năm đều đã đi làm.

Không có cách nào Triệu Văn Thao đành chạy đến nhà máy sản xuất kem đánh răng bên này tìm chị năm của hắn.

Chị năm Triệu kinh ngạc nói: "Mới sáng sớm mà cậu lại chạy vào thành rồi à, đã ăn cơm chưa?"

"Em ăn rồi, chị năm, em là tới hỏi chuyện xe đạp, có tin tức gì không?" Triệu Văn Thao nói.

"Nào có nhanh như vậy." Chị năm Triệu nói: "Cậu không cần sốt ruột, chị cho ngươi đi hỏi kỹ rồi, hai ngày nữa anh rể của cậu sẽ trở lại, anh ấy quen biết rộng, đến lúc đó để anh ấy hỏi cho cậu."

"Vậy thì tốt." Triệu Văn Thao gật gật đầu.

"Đi mua cái bánh bao thịt ăn đi." Chị năm Triệu cho hắn tiền với phiếu.

Triệu Văn Thao vốn là muốn nhận, nhưng lại nghĩ đến lời nói của vợ mình, cho nên do dự một chút liền từ chối: "Chị năm, ngày hôm qua bọn em đã ra ở riêng, em đã tự có tiền rồi."

"Sao lại chia nhà nhanh vậy?" Chị năm Triệu bất ngờ nói.

"Này về rồi nói sau, chị năm đi vào làm việc trước đi, em đi qua nhà chị cả chút." Triệu Văn Thao nói.

"Vậy giữa trưa lại đây ăn cơm?" Chị năm Triệu nói.

"Không cần đâu, em đi qua nhà chị cả chút rồi về nhà." Triệu Văn Thao nói.

Chị năm Triệu vẫn cứ cho hắn tiền với phiếu, dặn hắn nhớ rõ đi mua chút gì đó mà ăn, đừng để bụng đói về nhà.

Triệu Văn Thao cũng nhận, chị năm hắn là một phú bà, cũng không cần quá khách khí với chị ấy.

Công việc của anh rể năm của hắn tiền lương cao thật sự, đây là một chuyện, lại có cả tiền lương của chị năm hắn, gia đình rất sung mãn hạnh phúc.

Đương nhiên, hắn biết chị năm hắn thương hắn.

Triệu Văn Thao lại tới bên chị cả bên này.

Chị cả Triệu hôm nay ở nhà, còn có cháu ngoại Phù Phù.

"Thằng sáu?" Nhìn thấy Triệu Văn Thao, chị cả Triệu thật sự rất vui, vội vàng hỏi: "Sao lúc này lại vào thành? Đã ăn cơm chưa, chị đi hâm chút đồ ăn cho cậu nhé?"

"Không cần, em ăn rồi, mới vừa qua thăm chị năm, chị năm lại cho em tiền với phiếu rồi." Triệu Văn Thao cười cười: "Em đến đây cũng định nói với chị cả một câu, tụi em ở riêng, ngày hôm qua mới chia nhà xong."

Chị cả Triệu cũng vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: "Sao lại chia nhà? Đang êm đẹp sao lại ở riêng? Có phải hay vợ cậu với mấy em dâu lại ồn ào với nhau đúng không?"

"Nào có, vợ em tính tình nhát như thỏ, nhu nhược thật sự, nào có chuyện ồn ào với mấy chị dâu?" Triệu Văn Thao thề thốt phủ nhận nói.

Chị cả Triệu sửng sốt một chút, nói: "Vợ cậu cũng không phải hiền lành gì, chuyện này không phải chính miệng cậu nói với chị sao?"

Triệu Văn Thao cũng từng vào thành phố oán giận với hai người chị của mình, nói vợ hắn cứ quản này quản kia, phiền chết hắn luôn.

Cho nên khi nhớ ra chuyện này, Triệu Văn Thao ho khan, nói: "Đã là chuyện quá khứ , vợ em bây giờ rất tốt, ở riêng cũng không phải ý muốn của vợ em, không phải em đã kết hôn sao, anh ba với chị dâu bốn thấy em không vừa mắt, cảm thấy là em ăn bám, cảm thấy rằng vợ chồng em đều ăn cơm do bọn họ làm ra, đều dựa vào bọn họ nuôi sống, cho nên cứ khăng khăng đòi chia nhà, em cũng thật muốn nhìn xem, khi chia nhà là ai sẽ sống tốt nhất!"

Chị cả Triệu lo lắng lo lắng, nói: "Vậy cậu và Sở Sở thế nào? Ở riêng, về sau đứa nhỏ ai trông giúp?"

"Đương nhiên là vợ em trông con rồi." Triệu Văn Thao nói.

Chị cả Triệu nói: "Vợ cậu trông? Nếu như vợ cậu trông con thì con bé đi làm việc thế nào? Chẳng lẽ phải dựa vào một mình cậu gánh?"

"Đúng vậy, em là trụ cột trong nhà, không dựa vào em thì dựa vào ai?" Triệu Văn Thao ra vẻ đương nhiên nói.

Chị cả Triệu nhìn thằng em trai, em trai chị ta cùng kém chị đến mười bốn tuổi, năm chị đi lấy chồng là mười tám tuổi, khi đấy thằng em chị cũng chỉ mới bốn tuổi.

Tuy rằng năm nay đã hai mươi, cũng đã kết hôn, đã là người lớn, nhưng ở trong lòng chị thì nó cũng chỉ là thằng em trai bé bỏng.

"Nếu chỉ dựa vào cậu, chị cảm thấy hai vợ chồng các cậu sẽ phải mang theo con mình đi ăn không khí đấy." Chị cả Triệu ăn ngay nói thật nói.

Triệu Văn Thao nói: "Chị năm nói với em phố An Hưng bên kia có thể mua bán, đến lúc đó em chuyển vài thứ vào thành đi bán, vậy thì không phải là kiếm được chút tiền sao?"

"Cậu muốn làm việc buôn bán?" Chị cả Triệu kinh ngạc nói.

"Thế nào, chị vẫn còn khinh thường việc buôn bán?" Triệu Văn Thao nhìn thấy vẻ mặt chị mình thay đổi thì nói.

Bình Luận (0)
Comment