Diệp Sở Sở nghe chồng mình giải thích xong, mới cảm thấy rằng kiến thức bên trong nghề buôn bán thật sự quá lớn, nếu chỉ biết đến vẻ bề ngoài thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
"Hôm nay chị hai đến đây, tìm anh muốn anh giúp đỡ bán cải trắng." Diệp Sở Sở nói: "Em không đồng ý ngay lập tức, mà muốn hỏi ý kiến của anh."
Triệu Văn Thao nói: "Bán cải trắng thì dễ, chắc mấu chốt là giá phải bàn bạc để điều chỉnh giá."
"Hẳn là không phải đâu, nếu tính toán chuyện này như vậy thì còn tìm anh làm gì?" Diệp Sở Sở nói.
"Khó nói, khi bán thì sẽ không so đo này nọ nhưng ai biết sau khi bán thì thế nào đâu." Triệu Văn Thao nói: "Anh hai thì đương nhiên sẽ không, nhưng mà chị hai thì khó mà nói."
"Vậy anh có giúp không?" Diệp Sở Sở cảm thấy không giúp thì không tốt lắm, anh em ruột với nhau, chẳng lẽ trơ mắt nhìn như vậy sao?
"Giúp!" Triệu Văn Thao trả lời rất kiên quyết, "Đến lúc đó Chung Dụng sẽ đi thu mua cải trắng, để tự bọn họ thương lượng đi, cảm thấy giá cả thích hợp thì cứ bán, giá cả không thích hợp thì thôi, cũng không cần phải xem xét mối quan hệ của bọn anh làm gì, anh cũng không muốn buôn bán mà xem xét mấy chuyện quan hệ này."
Diệp Sở Sở cảm thấy thế này cũng không sai: "Được, đến lúc đó em sẽ nói, ngày mốt có người tới thu cải trắng, nếu bán liền trực tiếp hỏi."
"Được." Triệu Văn Thao nói.
Đang nói, Tiểu Bạch Đương đang nghiên cứu cái bát trước mặt, không kiên nhẫn ném cái bát vào trong mâm đồ ăn trên bàn, con khỉ nhỏ sợ tới mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa là lật cả bàn.
"Con trai, con đang làm cái gì thế, muốn tạo phản đấy à!" Triệu Văn Thao vội vàng chạy tới đỡ lấy cái bát.
Tiểu Bạch Dương lại cười khúc khích, dùng sức muốn với mấy thứ trên bàn.
Diệp Sở Sở tức giận nói với con trai: "Không khác gì cha con cả!"
Triệu Văn Thao u oán nói: "Vợ à, mọi người nói con trai giống mẹ nhiều hơn đấy."
"Trước đây em cũng không như vậy." Diệp Sở Sở cúi đầu ăn cơm.
Triệu Văn Thao cúi đầu nói với con trai: "Con trai, con xem mẹ con nói thế nào kìa, mẹ nói là trước đây mẹ không như thế, con có tin không?"
Tiểu Bạch Dương không để ý tới hắn, bàn tay nhỏ bé với tới thức ăn trên bàn, kêu ê a ê a, nhìn thấy hẳn là đang tức giận.
Triệu Văn Thao vui vẻ: "Tính tình này vừa nhìn là biết giống. . . . . ."
Diệp Sở Sở ngẩng đầu nhìn hắn.
". . . . . . Giống anh." Triệu Văn Thao đành ngậm ngùi nói.
Diệp Sở Sở vừa lòng.
Người trồng cải trắng đều thực sốt ruột bán cải trắng, đại khái cũng chỉ có anh ba Triệu không quá sốt ruột, dù sao cũng là một thương gia, bán đồ vật này kia còn không dễ như trở bàn tay hay sao!
"Cải trắng được phơi đã đủ cho chúng ta làm dưa chua, cũng chừa chút cải trắng để mùa đông ăn, còn lại nhiều như vậy, tôi thấy chắc được vài trăm cân, anh có thể chuẩn bị tâm lý." Chị ba nói.
Anh ba Triệu mấy ngày nay tâm tình đặc biệt tốt, bởi vì trong thôn mấy người trồng rau củ đều đang tìm anh ta hỗ trợ, cái này làm anh ta đột nhiên cảm thấy được mình cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, sống lưng cũng tự dưng thẳng hẳn lên, đi đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, nói chuyện cũng học vẻ nho nhã, nhân vật lớn mà, phải đĩnh đạc chút.
"Không có việc gì, trong lòng tôi biết cả, chỉ là mấy trăm cân cải trắng thôi, không bao nhiêu, chở lên chợ bán là được." Anh ba Triệu thản nhiên nói.
Chị ba rõ ràng không tin: "Anh đừng nói sớm quá, năm nay cải trắng trồng được không ít, còn nữa, anh cũng đã đồng ý với mấy nhà, giúp đỡ người ta bán cải trắng, cộng thêm mấy nhà đó nữa có thể tới mấy ngàn cân, không phải số lượng nhỏ đâu!"
Anh ba Triệu rất là khó chịu, người ngoài đều tin tưởng anh ta, tại sao vợ trong nhà lại không chịu tin tưởng, anh ta đè ép nửa ngày mới có thể áp chế được cơn tức giận.
"Tôi biết, cô yên tâm đi, tôi đã có sắp xếp. Chuyện đó, năm nay chúng ta dự trữ thêm chút cải trắng, để dành cải trắng làm nhân bánh chẻo vào mùa đông, làm nhân bánh bao, ăn với nước tương cũng được, mùa đông năm nay không có chút rau xanh không thể được." Anh ba Triệu sợ vợ mình lại nói nhiều, đành phải chuyển đề tài.
Chị ba quả nhiên nói: "Được, cải trắng nhà chúng ta ăn cũng ngon ngọt lắm!"
Anh ba Triệu đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, nơi này của chúng ta đất tốt nước tốt, nếu không đậu hũ của chúng ta sao có thể ngon như thế được! Còn nữa, trong nhà trồng cây cải củ gì đó, cô cũng dự trữ thêm chút, đặt ở trong hầm, vùi thêm chút đất, chúng ta có thể ăn một mùa đông cộng với một mùa xuân."
"Được, tôi cũng trồng thêm chút hành lá, mùa đông năm nay chúng ta nên sống tốt chút, mấy đứa đang tuổi ăn tuổi lớn, chúng ta cũng phải bồi bổ thêm chút." Chị ba nói xong liền thở dài: "Tôi thấy thím sáu trông coi Tiểu Bạch Dương chơi ở ven đường, anh cũng không xem xem, đứa nhỏ Tiểu Bạch Dương kia dáng vẻ thật sự là càng ngày càng làm người ta thích, thím sáu cũng giống người thành phố, thím sáu nói, gì cũng là thứ yếu, ăn uống thì không thể qua loa!"
Nói xong chị ba nhìn hai người con trai của mình, một đám gầy khô như khỉ, lại nhìn xem anh ba Triệu, ý tứ không cần nói mà rõ ràng.
Anh ba Triệu cũng hiểu được ý vợ mình, trong lòng thầm mắng, người vợ xấu xa của anh ta còn muốn ngồi lên mặt lên mũi anh ta đất! Còn ăn không thể qua loa, anh ta còn thiếu miệng ăn mẹ con cô ta chắc? !
Có thể tưởng tượng đến chuyện bây giờ mình đã là một nhân vật lớn, phải chú ý hình tượng, vẻ mặt anh ta liền ôn hoà nói: "Được, mùa đông lúc làm đậu hũ thì để lại mấy miếng, bồi bổ thêm cho mấy đứa nhỏ, đậu hũ kia rất dinh dưỡng, lại mua thêm chút thịt, bồi bổ là được rồi."
Chị ba kinh ngạc nhìn thái độ chồng mình, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à, tính tình tốt như vậy?
Chị tư bên này đang cùng anh tư thương lượng chuyện cải trắng.
"Anh tính thế nào, nhổ cải trắng xong, tốt nhất là nên bán liền, kẻo để thêm vài ngày lại hụt cân!" Chị tư gần đây có chút nóng trong người, ngoài miệng nổi mấy mụn nước, còn gần ngay khóe miệng, nói năng cũng hơi khó khăn.
Anh tư lại vẫn dáng vẻ bất cần đời không thay đổi: "Không có việc gì, bán không được thì chúng ta để mình tự ăn!"
Chị tư nghe xong tức giận suýt chút nữa nhảy dựng lên, ý gì đây, nhiều cải trắng như vậy mà để trong nhà ăn, anh là heo à!
"Anh có ý gì, đó toàn là tiền đó, là tiền của một năm vất vả đó, anh không thể cứ thế mà bỏ được! Ăn cải trắng trồng trong nhà là đủ rồi, tất cả chỗ này phải bán hết." Chị tư miệng đau không có cách nào cãi nhau, tận tình khuyên bảo.
Anh tư nói: "Năm rồi cũng không trồng cải trắng, cũng không có nguồn thu từ đống cải trắng này, cũng không phải vẫn tốt đấy sao?"
Chị tư cảm thấy rằng nói thêm gì là chị ta sẽ tức chết mất.
"Nếu như anh bán không được phải đi tìm chú sáu đi, hoặc là anh ba, đúng rồi, tôi nghe nói người trong thôn toàn tìm nhờ anh ba bán cải trắng." Chị tư mang vẻ quyết tâm nói tiếp.
Anh tư nói có lệ: "Tôi biết rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Chị tư không xác định câu biết rồi của chồng mình là có ý gì, nhưng nãy giờ chị ta nói nhiều quá, miệng đau vô cùng, muốn nói cũng không có cách nào khác nói tiếp, đành phải tính toán thời gian để đích thân chị ta đi hỏi.
Chút cải trắng ấy làm người trong thôn sứt đầu mẻ trán, anh ba Triệu nhìn thấy thì mừng thầm trong lòng, người đến nhờ cậy anh ta càng nhiều, thì địa vị nhân vật lớn của anh ta càng vững chắc, nhưng mà tất cả mấy thứ này ngày hôm sau đã đổ vỡ toàn bộ.
Hôm nay đúng là ngày mà Triệu Văn Thao và Chung Dụng hẹn nhau nhổ cải trắng, một chiếc xe tải lớn chạy đến hai đầu bờ ruộng của Triệu Văn Thao, vài người đàn ông bước xuống, bắt đầu nhổ cải trắng.
Cải trắng của Triệu Văn Thao cũng không bao nhiêu, nhiều người như vậy, mới có hai giờ đã nhổ xong rồi chất lên xe.
Chị hai Triệu chiếm được tin của Diệp Sở Sở, vẫn theo dõi chặt chẽ, thấy Chung Dụng đang chất cải trắng lên xe liền chạy tới, đàm phán bán cải trắng.