Nếu như là nói chuyện thì cứ nói đi, Triệu Văn Thao tùy tiện hỏi một câu: “Anh bán cải trắng nhỉ?”
Những lời này đã đâm vào trái tim anh ba, anh buồn buồn nói: "Bán rồi, bán rẻ rồi."
Triệu Văn Thao nghe anh ba bán rẻ một xu, vô lương bật cười.
Thấy hắn cười, anh ba nói: “Bây giờ mọi người trong thôn còn đang nhìn anh mà chê cười đây!” . Sau đó tức giận ném dưa hấu lên bàn: “Không biết chuyện gì mà cải trắng trên chợ bán rẻ quá!”
Thời điểm bán cải trắng ra chợ phải chính xác, quá sớm thì trời nóng không giữ được, cũng không có cách nào để tích dưa chua, còn quá muộn thì tất cả mọi người gần như đều mua hết rồi. Anh không thể khống chế thời gian, vì vậy nên dựa vào thời điểm chênh lệch mà bán kiếm tiền thì không được. Thời điểm anh ba bán không phải không đúng, sở dĩ bán rẻ hơn một phân tiền hoàn toàn là bởi vì số lượng lớn bắp cải trắng được giải phóng mà Triệu Văn Thao kêu Chung Dung thâu vào, sau đó lập tức đẩy đến chợ đồ ăn giá rẻ.
Triệu Văn Thao răn dạy anh ba: “Anh ba, buôn bán chính là thế này, không phải lúc nào cũng không kiếm được tiền, cũng như không phải lúc nào cũng chịu lỗ, chỉ cần kiếm nhiều hơn bù thì chính là lợi nhuận rồi. Về phần bị người ta chê cười, vậy dẹp đi, buôn bán còn sợ người ta chê cười, vậy còn mua bán cái quần gì nữa!"
Lời này quả nhiên nghe được hơn chị ba, anh ba nghe xong thấy trong lòng thư thái hơn chút ít.
Anh ba vùi đầu ăn dưa hấu, nói: “Tuy là nói thế nhưng anh thật sự không rõ, lúc trước còn nghe được cải trắng được giá, kết quả lúc đi bán thì không phải là cái giá đó! Vốn không muốn bán đi, nhưng nghĩ tới qua mấy ngày nữa nếu lại rớt giá thì làm sao. Cải trắng hụt cân ghê gớm, nên lập tức bán đi.”
Triệu Văn Thao nói: “Thị trường là thứ thay đổi trong nháy mắt, một giây trước là một giá một giây sau là đổi giá, là chuyện thường xảy ra. Anh cứ so đo cái này chỉ tổ làm anh tức chết! Anh bán đúng, buôn bán coi trọng tiền lời quá thì hỏng, lợi nhuận nhiều đó là phần thưởng của ông trời, lợi nhuận thấp là mình kiếm được. Có lẽ anh nên nghĩ thế này “cho dù bán rẻ hơn một xu tiền thì tôi vẫn chưa bù lỗ” thế là được rồi. Anh ba, không phải nói anh chứ tâm của anh quá hẹp, như vậy không được đâu. Bán xong rồi còn suy nghĩ, đây không phải là làm khó chính mình sao.”
Những lời nói này đã khiến anh ba đang tức giận thông suốt. Ừ nhỉ, sao anh ta không nghĩ tới cho dù là bán rẻ hơn một xu thì anh ta vẫn chưa phải bù lỗ mà. Nghĩ những cái đó làm gì, hơn nữa có nghĩ cũng vô dụng!. Sau này kiếm lại là được rồi.
Rất hiển nhiên anh ba muốn tìm cân bằng trong tâm lý: “Sáu, em bán đồ có từng bù lỗ chưa?”
Anh ta luôn dùng Triệu Văn Thao làm chuẩn, nếu Triệu Văn Thao cũng từng bù lỗ, vậy anh ta bù lỗ cũng là bình thường rồi.
Tâm tư của anh ba Triệu Văn Thao chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, cười nói: “Có làm ăn nào mà chưa bù lỗ đâu? Em cũng không phải thần tiên, sao có thể kiếm tiền mà không bù lỗ chứ? Có lúc phải bù lỗ nhiều lắm!”
Anh ba vội hỏi: “Vậy tổng lại vẫn còn lợi nhuận nhỉ?”
Triệu Văn Thao nói: “"Đó là đương nhiên, tổng lại vẫn còn lợi nhuận. Cái này cũng không khác trồng trọt mấy, năm nay thu hoạch được mùa, sang năm có lẽ thu hoạch không tốt, nhưng năm sau thì lại tốt, tính thu hoạch trung bình thì vẫn không tệ. Chúng ta cũng không thể chỉ nhìn vào một năm, hai năm, phải nhìn vào lâu dài, có phải hay không?"
Anh ba gật đầu: "Đúng, chính là lý này!"
Triệu Văn Thao nói đến chuyện anh ba rất am hiểu: “Anh ba, mau tách ngô để làm đậu hũ đi. Em đang muốn ăn, và chắc chắn không chỉ một mình em muốn ăn.”
Quả nhiên nói đến làm đậu hũ tinh thần anh ba liền phấn chấn hẳn: "Đúng, chỉ còn lại cây ngô thôi, mau chóng làm xong rồi làm đậu hũ, đó mới là điểm mạnh của anh!"
Hai anh em trò chuyện rất hợp, chẳng có sự ngăn cách giống trước kia. Nói một hồi, anh ba đi về.
Triệu Văn Thao thu dọn vỏ dưa hấu, định vứt hết. Diệp Sở Sở đi ra nói: "Đừng đổ đi, để lại ngày mai em xử lý lại rồi xào đồ ăn ăn."
Triệu Văn Thao kinh ngạc: "Vỏ dưa hấu còn có thể xào ăn hả?"
“Được chứ, gọt sạch hai bên chừa phần thịt ở giữa, cắt thành sợi rồi xào, ăn ngon lắm.”
“Thật nhiều kiến thức.”
Triệu Văn Thao thu dọn vỏ dưa hấu rồi bỏ vào chung một chỗ trong phòng, sau đó hỏi: “Con trai đâu?”
“Ngủ rồi, trưa nay nó cũng chưa ngủ, chơi hết một ngày, buổi tối mệt mỏi vô cùng.”
Diệp Sở Sở nói xong hỏi anh ba đến vì chuyện gì.
Hắn đáp: “cũng không có gì, đến tìm an ủi thôi, cải trắng của anh ta bán rẻ hơn một xu!”
Nói xong, Triệu Văn Thao rửa mặt đơn giản rồi lên giường.
Diệp Sở Sở trái lại rất hiểu anh ba: “Một cân bán rẻ hơn một xu, cải trắng anh ba cũng có khoảng trăm cân nhỉ, vài đồng lận, bảo sao anh ta thấy đau lòng!”
Triệu Văn Thao nói: “Trường hợp này nếu đặt ở hai năm trước thì anh đoán chừng anh ta sẽ thắt cổ! Nhưng hai năm trước cũng không kiếm nổi số tiền này!”
Diệp Sở Sở nói: “Lòng dạ anh ba quá nhỏ, làm chút mua bán nhỏ coi như cũng được, nhưng nếu lớn hơn thì một khi bù lỗ anh ta sẽ không chịu nổi đâu.”
Triệu Văn Thao nằm xuống, nói với vợ: “Em yên tâm đi, lòng dạ hẹp hòi cũng không làm ăn mua bán lớn được đâu. Buôn bán lớn chính là phải bỏ vốn lớn, có khả năng anh ta không nỡ bỏ ra đâu!”
Triệu Văn Thao bôn ba ở bên ngoài mua bán lâu như vậy, quen biết không ít nhà kinh doanh. Anh phát hiện, buôn bán trước nhất là tâm của người buôn lớn, dựa theo cách người làm công việc văn hoá nói thì chính là tố chất tâm lý phải tốt. Nếu không thì, đừng nói là bù lỗ, cho dù là buôn bán lời thì xảy ra một chuyện không tốt cũng sẽ xúc động.
Triệu Văn Thao nói: “Tựa như anh ba, nếu bảo anh ta thoáng cái lời mấy ngàn thì anh cũng lo lắng cho anh ta! Cứ làm ăn nhỏ cũng là tốt cho anh ta!”
Diệp Sở Sở liếc hắn một cái, bảo: “Anh nói vậy anh ba nghe thấy sẽ nghĩ thế nào? Anh ăn nói bên ngoài nhớ chút ý, trong nhà cũng phải chú ý."
Triệu Văn Thao nói: “Anh biết rồi, không phải bây giờ đang nói chuyện với em sao.”
Diệp Sở Sở kiên nhẫn là vì có con nên mài ra, tính khí Triệu Văn Thao không hung hãn là vì buôn bán mài ra, buôn bán cũng không thể tùy hứng, vì dù sao ở trong xã hội sẽ không ai nuông chiều anh.
“Thật ra anh nói cũng đúng.”
Nói đoạn, Diệp Sở Sở nằm xuống suy nghĩ một chút, nói: “Có vài người, kiếm nhiều tiền không phải là chuyện gì tốt.”
Triệu Văn Thao hứng thú: "Vợ, vì sao em nói như vậy?"
Cô đáp: “Chị ba nói với em một chuyện, chị ta nói chị ta quen một người, ngoài ý muốn trở thành một nhà buôn, thoáng cái đã buôn bán lời tới mấy ngàn. Sau đó toàn bộ con người liền thay đổi, ở ngoài làm bừa, vợ ly hôn, con cũng theo vợ trước. Hào quang chỉ được vài năm, trong một lần buôn bán bị lỗ, táng gia bại sản, còn thiếu một đống nợ, cuối cùng tự sát." Diệp Sở Sở nói xong thở dài.
Triệu Văn Thao đã im lặng cả buổi, sâu xa nói: "Vợ, em nói thế này là cố ý nói cho anh nghe hả?"
Diệp Sở Sở nhìn chồng, nói: "Em đâu có nghĩ nhiều như vậy."
Triệu Văn Thao nói: "Vợ, anh cảm thấy cái này có liên quan đến bản tính con người, chị ba em nói người thế này ngay cả có ít tiền thì cũng ngạo mạn, lần này không xảy ra chuyện, nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp chuyện không may. Anh sẽ không như vậy, anh kiếm tiền là để sống ấm no, không phải là tìm đường chết."
Diệp Sở Sở cười: "Đàn ông có tiền thì đồi bại."
Triệu Văn Thao vui vẻ: "Vợ, đây cũng là chị ba em nói nhỉ? Chị ta có thể nói chuyện dễ nghe hơn chút không?"
Diệp Sở Sở truy hỏi: “Vậy anh nói xem những lời này có đúng hay không?”
“Cái này à, là tùy người. Không phải tất cả đàn ông có tiền thì đồi bại, ví dụ như anh, không có.”
Triệu Văn Thao nói xong, đảo mắt: “Vợ, còn có câu này, không biết em có từng nghe thấy chưa.”