Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334. Chiếm Hời

Chương 334. Chiếm hời Chương 334. Chiếm hời

Tiểu Hùng lo lắng nói: “Vậy cậu phải cẩn thận đấy, người họ Diệp đó đã có vợ rồi, còn là sinh viên nữa cơ, còn là bà chủ của anh ta nên nhất định rất mạnh mẽ.”

“Mình chỉ sợ cô ta không mạnh mẽ thôi.” Cô Trình nói: “Người đàn ông ghét nhất là phụ nữ mạnh mẽ, đặc biệt là người phụ nữ mạnh mẽ ấy lại còn là vợ của mình. Nếu như lại có một người không mạnh mẽ chen chân vào, vậy thì thật sự muốn khiến anh ta chán ghét vợ mình bao nhiêu thì anh ta sẽ chán ghét bấy nhiêu!”

Tiểu Hùng bất đắc dĩ, chỉ có thể mong ước cô Trình may mắn.

Có điều sau đó cô Trình lại bị công ty tạm thời phái đến một thành phố khác để tiến hành kiểm kê sổ sách cuối năm. Điều này quả thật đã khiến cô ấy hết sức bất ngờ, có điều đây là sự công nhận của công ty đối với năng lực của cô ấy, hơn nữa có thể lấy phí đi công tác, được sắp xếp chỗ cư trú, chỗ cư trú nhất định sẽ có nhà vệ sinh, cho nên cô ấy cũng vui vẻ đưa Diệp Minh Bắc xuống hạng phía sau.

Bên này Diệp Minh Bắc khăng khăng bảo Chu Mẫn đi cùng với mình và lắp đặt thiết bị nối liền. Bấy giờ mới biết cô Trình đã đi công tác rồi, điều này làm Chu Mẫn rất tiếc nuối, chị ta thật sự vẫn có chút ngạc nhiên, cảm thấy mình khá buồn chán.

Trong nhà bên này, thu hoạch vụ thu đã kết thúc, bận rộn cả năm cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian. Tất nhiên đây chỉ là đối với vài người mà thôi, càng nhiều thanh niên lại bắt đầu đi ra ngoài mua bán, dù kiếm nhiều hay kiếm ít thì cũng hơn là ở lỳ trong nhà, cho dù không kiếm nổi một xu thì cũng có thể có thêm ít kiến thức.

Các ông già bà cả lại lần nữa không hài lòng đối với hành vi của những người trẻ tuổi này.

“Con người ấy à, một ngày đi ra ngoài thì trái tim cũng buông thả theo, buông thả nữa thì không yên lòng trồng trọt được nữa đâu.”

“Đúng vậy, ông xem Triệu Văn Thao đi, chạy đến mức việc gì cũng thuê người làm. Nếu cậu ta không như vậy thì khẳng định sẽ còn sống tốt hơn cả lúc này nữa!”

“Đúng thế, để cha mẹ trông trại thỏ giúp, còn mình thì đi mà trồng trọt, tốt biết bao! Thế mà cứ lăn qua lăn lại! Ông xem đang lăn đi lăn lại cái gì, việc gì cũng tìm người làm, không biết đã nuôi béo bao nhiêu kẻ rồi!”

“Người khác thì không biết chứ cha con nhà họ Thôi đó thì chắc chắn là béo rồi!”

“Còn có cả đám nhóc ở trại thỏ đó nữa, chúng nó cũng béo!”

“Ôi, tên Triệu Văn Thao này đúng là đồ phá gia! Vận may tốt thì đã sao, có thể chịu được cảnh phá gia như vậy à?”

Một vài ông lão trong thôn cả ngày không có chuyện gì làm, ngồi xổm ở trước cửa côi xay ở cổng đông mà phơi nắng và nói những chuyện trong thôn. Đại đa số những chuyện tán dóc ở trong thôn hầu như đều là từ nơi này truyền ra.

Đang nói hăng say thì một anh thanh niên trong thôn vội vội vàng vàng đi qua, có ông lão gọi cậu ta lại: “Tiểu Cửu Cân à, cậu đi làm gì đấy?”

“Đi xây phường đậu phụ!” Người thanh niên trả lời cũng rất vội vội vàng vàng.

“Gì cơ? Phường đậu phụ? Xây cho ai đấy?”

“Nhà ai làm đậu phụ trong thôn chúng ta thì xây cho người đó!” Người thanh niên đi mất.

“Ba Triệu?”

Vài ông lão ngây cả ra. Triệu lão tam muốn xây phường đậu phụ á? Đây chính là tin tức trọng đại đấy.

Lúc này anh ba Triệu vừa tìm được loại cảm giác của nhân vật lớn này, đứng ở trước miếng đất xây nhà mà chính mình mua, chỉ trỏ đối với những người đến làm việc và nói ra yêu cầu của mình, điều duy nhất không thoải mái lắm là cái này là mình bỏ tiền ra mua.

“... Anh ba, anh như vậy là không được.” Triệu Văn Thao cũng ở đó, nghe hết những gì anh ba Triệu nói.

Anh ba Triệu không hài lòng, bản thân mình cảm thấy rất tốt, làm sao mà lại không được cơ chứ.

“Sao lại không được?”

Triệu Văn Thao nói: “Anh không nói rác rưởi gì đó phải xử lý như thế nào. Anh đang làm ăn đấy, vệ sinh phải đúng chỗ.”

Quan trọng là anh ba Triệu mua đất xây nhà kề bên trại thỏ của Triệu Văn Thao để xây phường đậu phụ.

Anh ba Triệu nghĩ rất tốt đẹp, xây phường đậu phụ kế bên trại thỏ để đưa đậu phụ trực tiếp cho người của trại thỏ thì sẽ tiết kiệm thời gian và công sức. Hơn nữa, bình thường cũng không cần đơn độc phái người trông coi, bảo cha mẹ rảnh rỗi thì liếc một cái, đi một vòng giúp, vừa yên tâm vừa không dùng mất tiền.

Mặt khác, điểm mấu chốt nhất là Triệu Văn Thao có năng lực mà vận may cũng tốt, có chuyện gì thì nhờ Triệu Văn Thao đứng ra nói chuyện giúp đỡ, bản thân có thể bớt lo. Đặc biệt là cái vận may này, anh ta cảm thấy chỉ cần dính vào một chút thì cũng có thể vạn sự như ý mọi chuyện thuận lợi!

Triệu Văn Thao chỉ biết được một phần dự định của anh ta, có điều cũng lười truy cứu, bởi vì phường đậu phụ xây ở bên cạnh trại thỏ như vậy đối với hắn cũng có lợi. Đậu phụ của anh ba Triệu ngon cũng đã có chút ít danh tiếng, người đến mua đậu phụ có thể sẽ nhân tiện mua luôn thỏ hoặc là cái khác. Không phát hiện trên cả một con phố trong thành phố đều là nhà hàng hay sao? Đã là quan hệ cạnh tranh đồng thời cũng là quan hệ cộng sinh đấy. Hơn nữa thỏ và đậu phụ vẫn chưa phải là quan hệ cạnh tranh.

Triệu Văn Thao nói như vậy, anh ba Triệu còn có chút xem thường: “Vậy thì có gì mà không vệ sinh chứ? Trước đây anh làm đậu phụ đều làm như vậy cả, cũng có người đến mua đó thôi, dù sao đậu phụ là thứ sạch sẽ nhất rồi!”

Triệu Văn Thao kéo anh ta sang một bên để nói riêng: “Anh ba, trước đây làm ở nhà thì không cần chú ý nhiều như vậy nhưng bây giờ anh muốn mở phường đậu phụ vậy thì phải để ý. Tự anh nghĩ mà xem, anh đi ra ngoài mua đồ ăn, trông thấy xung quanh chất một đống rác thì anh còn thoải mái trong lòng không? Hay là trông thấy bóng loáng sạch sẽ mới thoải mái được? Hơn nữa, anh mở phường đậu phụ chẳng những phải đối mặt với những người đến mua đậu phụ mà còn có người của cục vệ sinh. Nếu như vệ sinh không đạt tiêu chuẩn thì họ sẽ tìm đến làm phiền anh đấy!”

Anh ba Triệu trừng mắt: “Cục vệ sinh á? Quan lớn như vậy mà còn có thể quản đến cái phường nhỏ của anh cơ à?”

Triệu Văn Thao nói: “Anh ba ơi, đậu phụ của anh thật sự rất ngon, bây giờ là phường đậu phụ, thế tương lai thì sao? Anh sẽ không mở mỗi vài ngày rồi đóng cửa đấy chứ?”

“Đương nhiên là không rồi!” Anh ba Triệu lập tức lắc đầu: “Em đừng nói điều không may mắn!”

“Có nói điều không may mắn nữa cũng không sao cả, chỉ cần làm ăn thuận lợi rồi làm tiếp là được.” Triệu Văn Thao nói: “Trước khi còn chưa bắt đầu, chúng ta phải suy nghĩ toàn diện một ít. Anh xem, anh chọn chỗ này cũng rất tốt, đầu có gió cách lều thỏ vẫn rất xa, bên này thì lại được một rừng cây che lại, người đến mua đậu phụ không nhìn thấy mà cũng không ngửi thấy mùi thối. Nhưng nếu như rác rưởi được vứt tùy tiện ở chỗ này thì anh suy nghĩ thử xem sẽ phá hỏng cảm giác đến thế nào.”

Anh ba Triệu suy nghĩ một chút thì cảm thấy rất đúng: “Lúc đầu anh dự định xây một cái chuồng lợn ở chỗ này rồi đưa lợn nhà anh tới thả ở nơi này để trong nhà được sạch sẽ, đến lúc đó dùng luôn bã đậu để nuôi lợn thì tốt biết bao. Em vừa nói như vậy thì dường như không được.”

Triệu Văn Thao lập tức sầm mặt lại, chưa từng nghe nói trước mặt phường đậu phụ chăn lợn bao giờ cả, mùi vị đó thì ghê cỡ nào chứ!

“Anh ba, anh chăn lợn ở chỗ này thì khẳng định là không được! Tốt nhất là anh phải xử lý chỗ này cho sạch sẽ, trồng ít hoa cỏ đi. Nếu như trồng rau thì phải bón phân, mùi vị đó cũng không thơm lắm, hoa cỏ thì không cần. Đến lúc đó đào ít hoa cỏ trên núi này qua đây rồi trồng cho tử tế thì sẽ phủ xanh giống như trong thành phố, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von. Ăn đậu phụ của anh ba thì sẽ ngon cỡ nào!” Triệu Văn Thao miêu tả phong cảnh xinh đẹp cho anh ba Triệu.

Đáng tiếc điều mà anh ba Triệu nghĩ đến không phải là phong cảnh xinh đẹp gì cả mà là chuyện làm sao để chiếm được hời.

“Không phải em cũng chăn lợn đó sao? Hay là anh để lợn nuôi cùng với lợn của em, đến lúc đó để chị ba em tới cho ăn, chỉ mượn chỗ của em thôi.” Anh ba Triệu nói.

“Không được.” Triệu Văn Thao từ chối ngay tắp lự.

Bảo chị ba Triệu tới cho ăn, nói thì dễ nhưng ngày mùa đến, không có thời gian tới cho ăn, hoặc là quên mất thì đến lúc đó phải làm sao. Lợn cũng chẳng quan tâm ai tới cho ăn, cứ đói bụng là kêu gào, làm loạn khắp nơi. Phải biết rằng lợn của hắn đều là thả rông, chỉ buổi tối mới trở về chuồng lợn nghỉ ngơi, có người chăm sóc chuyên môn. Lợn của anh ba Triệu đến đó, không phải tốn một xu tiền còn được hưởng chuyên gia chăm sóc cho ăn. Trưởng thành rồi bán được nhiều tiền hơn thì anh ba Triệu cũng sẽ không cho hắn, nếu như có con nào mắc bệnh mắc dịch thì có thể còn oán hắn chăm sóc không chu đáo, hắn hà tất tìm phiền phức như vậy cho mình chứ!

Bình Luận (0)
Comment