Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349. Đánh Nhau

Chương 349. Đánh nhau Chương 349. Đánh nhau

Tiếng xe gắn máy đến gần, ngọn đèn chiếu đến, còn có cả đèn pin nữa. Là một chiếc xe bốn bánh, đến chỗ bên cạnh thì dừng lại nhưng không tắt máy, đèn pin dao động về phía xe của Triệu Văn Thao. Một người kêu lên: “Các người là ai? Trên xe kéo thứ gì đấy?”

Triệu Văn Thao cũng lấy đèn pin ra rọi về hướng xe của đối phương, có vẻ có năm sáu người.

“Chúng tôi là người lái xe vận tải! Đi chở lương thực, các anh là ai?” Triệu Văn Thao đáp lại.

“Chúng ta là ban bảo vệ! Xuống xe kiểm tra đi!” Người kia phách lối nói.

Triệu Văn Thao không hề động đậy, kinh ngạc nói: “Ban bảo vệ? Các anh là ban bảo vệ chỗ nào?”

“Cậu không có quyền tham dự vào! Nhanh chóng xuống xe đi, đừng để chúng tôi phải lên xe tóm các người!”

Mạnh Đại nói nhỏ: “Bọn họ thực sự là ban bảo vệ ạ?”

Danh tiếng của ban bảo vệ rất lớn đấy.

Triệu Văn Thao khoát khoát tay với cậu ta rồi tiếp tục lớn tiếng nói: “Người anh em, các anh có giấy chứng nhận không, lấy giấy chứng nhận ra cho chúng ta xem một lát nhé?”

“Các anh là người của địa phương nào?” Một người khác lớn tiếng nói.

“Chúng tôi là người Trương Gia Câu ngay gần đây, bây giờ xe đang gặp trục trặc nên đang chờ người đến sửa chữa.” Triệu Văn Thao thuận miệng nói bậy: “Các anh thì sao, là ban bảo vệ của chỗ nào?”

“Trương Gia Câu cũng không được, nhanh chóng xuống xe đi!” Người nọ bắt đầu ngang ngược.

Triệu Văn Thao nói: “Đồng chí, bây giờ các anh vô duyên vô cớ bảo chúng tôi xuống xe thì không tốt lắm nhỉ? Chúng tôi còn chưa thấy được giấy chứng nhận của các anh đấy!”

“Anh xuống xe thì tôi cho các anh xem!”

“Đồng chí, tiếng xe của các anh lớn quá, có thể tắt máy được hay không?” Triệu Văn Thao tiếp tục nói.

Tiếng xe bốn bánh mà nông dân dùng vô cùng lớn nên đôi bên đều phải hét lên.

Triệu Văn Thao nói như vậy thì người kia bèn mắng một câu lắm chuyện rồi tắt máy đi, tất cả đèn pin chiếu vào trên mặt Triệu Văn Thao.

“Được rồi, tắt máy rồi đấy, mau xuống nhận sự kiểm tra đi!” Người kia nói.

Triệu Văn Thao nói: “Các anh muốn kiểm tra cái gì chứ, là lương thực hay là người đây?”

“Kiểm tra cả người lẫn lương thực!”

“Vậy các anh lên đây đi, nhiều lương thực như vậy chúng tôi cũng không tiện rời khỏi xe.”

“Không xuống đúng không? Không xuống thì tôi chọc thủng săm lốp xe của các anh đấy!” Nói rồi có một người nhảy ra từ trong xe đối phương, cầm cái xẻng trong tay định đi xúc săm xe.

Triệu Văn Thao vừa nhìn thấy thì nổi giận. Đ*t con mẹ mày, dám động vào xe của bố mày! Bèn cầm lấy dây thừng buộc lương thực rồi nhảy xuống cùng với một cây gậy.

“Mẹ mày, để tao xem thằng nào dám động đến xe của bố mày!”

Lần này hắn đi quá đột ngột, Mạnh Đại và Thôi Đại đều ngây cả ra. Anh tư Triệu là người phản ứng đầu tiên, nhảy xuống theo, theo sát phía sau Triệu Văn Thao, cũng vung cây gậy lên.

Đám người trong thùng xe nọ nhìn Triệu Văn Thao động thủ thì nhao nhao xuống xe, mà Trần Thắng ở trước mặt trông thấy thế thì hô gọi người cùng nhau chở xe nhảy xuống xe đánh nhau với đối phương.

Thôi Đại và Mạnh Đại thấy đánh nhau thì ngược lại không sợ hãi nữa mà xuống xe gia nhập vào.

Từ nhỏ Triệu Văn Thao đã là phần tử hiếu chiến, là kẻ đánh lộn mà lớn lên. Trần Thắng thì càng không cần nhắc đến nữa, quanh năm đi vận chuyển, tình huống gì cũng đều gặp qua rồi, đánh lộn thì càng không nói chơi. Mấy phút sau, mấy người đã đánh gục toàn bộ đối phương khiến chúng phải xin tha.

Triệu Văn Thao cười lạnh nắm lấy áo của kẻ nói chuyện với hắn: “Tao hỏi mày, mày là đứa nào? Đừng nói với tao là ban bảo vệ gì đó nhé, mày nghĩ rằng tao là đứa trẻ lên ba đấy à?”

Người nọ sợ hãi, còn chưa từng thấy người giỏi đánh nhau như vậy: “Tôi nói! Tôi nói! Tôi là thôn dân của Lưu Gia Phô Tử, không phải ban bảo vệ!”

Thì ra giữa trưa lúc ban ngày đám Triệu Văn Thao dừng lại ăn ở trong một xã, gã đã ngắm vào rồi, nghe lén được Mạnh Đại và Thôi Đại nói chuyện, biết bọn họ là người xứ khác, buổi tối không ở trọ mà nghỉ ngơi ở ngoài đồng hoang, lúc này mới mượn cái xe bốn bánh, triệu tập vài thân thích và mấy người cùng thôn tới cướp.

Bây giờ không được yên ổn, đánh cướp cũng là chuyện bình thường. Đến lúc đó đoạt được thứ gì thì đi đâu tìm bọn chúng chứ? Cho nên buổi tối bọn chúng tìm tới, còn nói là ban bảo vệ, muốn hù dọa Triệu Văn Thao để bọn họ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, như vậy cũng bớt chuyện, nào ngờ Triệu Văn Thao còn ngang ngược hơn cả bọn chúng!

“Cậu Triệu, phải làm sao đây?” Trần Thắng gọi Triệu Văn Thao đến và nói.

Triệu Văn Thao hơi trầm ngâm một chút rồi nói: “Chúng ta đi xuyên đêm đi!”

“Anh cũng nghĩ như vậy, chúng ta cũng không thể làm gì bọn chúng được, thả bọn chúng trở về nếu như lại triệu tập người trong thôn tìm đến bãi này, bọn chúng người đông thế mạnh thì chúng ta không thể không chịu thiệt!”

Triệu Văn Thao nói: “Anh Trần, anh bảo bác tài chịu khó một tí, chúng ta phải đi ngay bây giờ!”

“Được!”

Triệu Văn Thao gọi mọi người lên xe, cũng không thèm quan tâm những người đó nữa. Tài xế khởi động xe, nhanh như chớp rời khỏi nơi này.

“Anh Sáu, bọn họ sẽ không đuổi theo đấy chứ?” Mạnh Đại còn sợ hãi trong lòng, nắm thật chặt dây thừng và hỏi.

“Sẽ không đâu, xe bốn bánh không dễ khởi động thế đâu!” Triệu Văn Thao nói.

Xe bốn bánh và Đại Giải Phóng không giống nhau, cần phải vòng tay lái vòng quanh xe, hôm nay lạnh như thế, lại còn tắt máy vài chục phút như thế mà vòng quanh xe một lần nữa thì cần phải hao chút công sức. Đây cũng là lý do vì sao Triệu Văn Thao bảo bọn họ tắt máy.

“Anh Sáu, sao anh biết bọn họ nhất định sẽ tắt máy chứ?” Thôi Đại hỏi.

“Bọn họ cho rằng chúng ta sợ, ban bảo vệ rất lợi hại mà nên không tin chúng ta sẽ ra tay. Vì vậy chúng tắt máy để lừa chúng ta xuống xe.” Triệu Văn Thao phân tích.

Anh tư Triệu thêm vào một câu: “Em nói không được xuống xe nhưng em là người đầu tiên nhảy xuống xe đấy.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Anh tư ơi, nếu mà em không nhảy xuống xe, bọn chúng chọc thủng săm lốp xe chúng ta thì chúng ta đi thế nào được nữa? Với cả, không cho nhảy khỏi xe thế sao anh vẫn nhảy?”

Anh tư Triệu lớn tiếng nói: “Trước đây lần đó em đánh lộn không phải là anh lo liệu cho em à?”

Triệu Văn Thao cười ha ha: “Phải, anh tư, có anh ở đằng sau thì em không còn sợ gì nữa!”

Anh tư Triệu hừ một tiếng: “Em thì cứ đánh cho sướng đi, cuối cùng là anh đội nội, bị cha đánh đấy!”

Nói đến chuyện xấu khi còn bé, bầu không khí đã thả lỏng hơn rất nhiều.

“Anh Sáu, sao anh biết nơi này có thôn Trương Gia chứ?” Mạnh Đại hỏi.

“Tôi nói láo thôi mà cậu cũng tin!”

Mạnh Đại cạn lời, thì ra là nói bừa, lúc ấy thật sự cậu ta đã tin rồi.

“Em cứ tường bọn chúng là ban bảo vệ thật đấy! Không cho buôn bán lương thực, dọa chết em rồi!” Mạnh Đại nói.

“Em cũng sợ lắm!” Thôi Đại cũng không hề che giấu vẻ khiếp sợ của mình: “Bên ngoài thật đúng là không yên ổn!”

“Không sao, trải qua thêm mấy lần thì sẽ tốt thôi.” Triệu Văn Thao khích lệ.

“Anh Sáu, em không muốn trải qua chuyện như vậy một lần nào đâu!”

Thôi Đại và Mạnh Đại đều là người thành thật, đây là lần đầu tiên đánh nhau, không nghĩ tới lần đầu tiên đánh nhau đã thấy máu, thực sự là rất đáng sợ.

Cũng may từ đó về sau đường đi thuận lợi, sau khi trời sáng mọi người lấy vải xô và cồn i-ốt mang theo ra xử lý ngoại thương, cái khác thì không có gì đáng ngại.

Cuối cùng đã tới Bàn Cẩm, Trần Thắng tìm được đường dây tiêu thụ đã liên hệ từ trước đo để bán gạo kê rồi mua gạo, mấy ngày sau thì lên đường về.

Lúc trở lại Thôi Đại và Mạnh Đại đã thả lỏng hơn một ít. Dù sao đã đi qua một lần rồi nên trong lòng đã quen thuộc hơn, khi xe lái vào thành phố, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vẫn là về tới nhà mới tốt!

Gạo là thứ hút hàng, kéo đến thành phố trong vòng một ngày đã được tiêu thụ hết rồi. Sau khi thanh toán tiền cho bọn tài xế xong, Triệu Văn Thao kéo đám anh tư Triệu và mấy bao gạo để lại chạy về nhà.

Lần này bọn họ đi đi lại lại mất khoảng chừng hơn hai mươi ngày trời, mọi người mệt mỏi không chịu được, nhưng có thể thấy được thế giới bên ngoài quê hương, còn trải qua một lần đánh cướp, chuyến này coi như đã thu hoạch tràn đầy!

Bình Luận (0)
Comment