Anh ba nói: “Thằng tư còn được đấy, biết tìm thân thích, không phải tự mình lo liệu."
Triệu Văn Thao ngẫm lại vẫn không nói đến chuyện anh tư làm mất tiền, kẻo cha mẹ lại lo lắng, vẫn là chờ anh tư gọi điện thoại đến rồi nói sau.
Khi Diệp Minh Bắc gọi điện thoái tới báo lại là đã hai giờ sau, gọi tới trang trại thỏ, Triệu Văn Thao nghe máy.
"Anh tư đã trở lại, không có việc gì, anh ta đang ở ngay bên cạnh tôi." Diệp Minh Bắc nói xong thì đưa điện thoại cho anh tư nói chuyện.
"Lão lục!"
Triệu Văn Thao nghe thấy giọng nói của anh tư khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi nói không nên lời, lời trách cứ vốn sắp ra khỏi miệng cũng nghẹn lại, giọng nói của hắn thả nhẹ: "Anh tư, anh không sao chứ?"
"Anh không sao." Anh tư nói: "Tiền của anh bị trộm, không có tiền gọi điện thoại, cha mẹ không có sao chứ?"
Triệu Văn Thao nói: "Cha mẹ ở ngay đây này, anh nói vài câu với cha mẹ đi." Nói xong đưa điện thoại cho cha Triệu.
Cha Triệu nhận điện thoại nói: "Tư, anh đang ở thủ đô à!"
Cha Triệu không mắng mỏ ầm ĩ, mà chỉ hỏi.
"Dạ, con đang ở thủ đô, ở nhà anh vợ của thằng sáu, con rất tốt, cha đừng lo lắng." Anh tư xốc lại tinh thần nói.
Cha Triệu nói: "Không có việc gì là tốt rồi, anh nói vài câu với mẹ anh đi." Nói xong lại đưa máy cho mẹ Triệu.
Mẹ Triệu nhận lấy điện thoại, vội vàng nói: "Tư à, con thế nào rồi?"
"Con rất tốt, mẹ, mẹ đừng lo lắng nhé." Anh tư nói.
"Còn đừng có lo lắng, con đi rồi cũng không nói một tiếng, mẹ còn không thể lo lắng được à!" Mẹ Triệu nén giận một câu: "Con nói xem con lớn như vậy rồi sao vẫn hành xử như con nít thế! Ai, làm trong nhà đều lo lắng gần chết, đến khi nào con mới chịu về nhà?"
"Con, để con xem đã." Anh tư hàm hồ nói.
"Mẹ nói con nghe, con đừng vào Nam, ở nhà anh ba của Sở Sở vài ngày rồi về nhà đi, vợ con ở nhà với mấy đứa trẻ cũng sợ hãi lắm." Mẹ Triệu nói.
"Con đã biết, mẹ." Anh tư nói: "Con rất tốt, mọi người đừng lo lắng."
Anh ba lại đây nói: "Mẹ, để con nói vài câu với thằng tứ."
"Tư, anh ba nói chuyện với con này!" Mẹ Triệu đem điện thoại cho anh ba Triệu.
Anh ba Triệu cầm điện thoại nói: "Tư, sao đến bây giờ em mới chịu gọi điện thoại, em có biết rằng người trong nhà lo lắng cho em gần chết không hả!"
"Anh ba, em làm mất tiền cho nên không thể gọi điện thoại cho anh." Anh tư nói.
"A, làm mất tiền!" Anh ba cả kinh nói: "Vậy làm sao bây giờ, sao lại làm mất được!"
"Xe rất tệ, em cũng không biết bị mất khi nào."
"Em cũng thật là, ai! Em xem em như vậy mà còn đòi đi vào Nam nữa, mau mau về nhà đi, anh đang xây dựng phường đậu hũ, em mau mau về nhà giúp anh làm đậu hủ, còn trồng giống cây nữa, em đi ra ngoài làm cái gì!" Anh ba nói.
"Anh ba, em không sao, em cúp đây."
"Vậy được, em cúp đi." Cúp điện thoại, anh ba Triệu nói: "Thằng tư làm mất tiền rồi!"
"Bao nhiêu tiền?" Mẹ Triệu vội vàng hỏi.
"Không biết, nhưng con chắc chắn là không ít, bằng không sao em ấy dám đi vào Nam." Anh ba nói: "Này còn đỡ, người không sao, còn biết tìm thân thích. Dù sao chỉ mất tiền cũng may rồi, lúc này không có nơi để đi, qua hai ngày có thể em ấy sẽ về nhà."
"Nó có nói là khi nào nó về nhà không?" Cha Triệu hỏi.
"Không có, phỏng chừng là mấy ngày nữa, bằng không em ấy ở đó cũng có thể làm gì, cũng không phải Tiểu Mã." Anh ba Triệu nói.
Triệu Văn Thao nói: "Anh ba, anh về nói với chị tư một tiếng đi, nếu như chị ấy lo lắng quá thì gọi một cuộc điện thoại cho anh tư để cho hai người họ nói vài câu."
"Được, vậy để anh về nói với thím ấy một tiếng, kẻo thím ấy lại lo lắng." Anh ba rời đi.
"Sao thằng tư lại làm mất tiền?" Mẹ Triệu hỏi Triệu Văn Thao.
"Nói là gặp phải kẻ trộm." Triệu Văn Thao nói: "Cụ thể chuyện thế nào thì con cũng không có hỏi. Mất thì cũng mất rồi, người không sao là được."
Mẹ Triệu thở dài.
Cha Triệu nói: "Đợi nó về nhà rồi nói sau, Văn Thao à, đến lúc đó nhờ anh vợ của con cho nó vay chút tiền đi xe về, về đến nhà sẽ trả lại tiền cho cậu ấy."
Triệu Văn Thao nói: "À, được, cha yên tâm đi."
"Nhờ anh vợ của con khuyên nhủ thằng tư đi, khuyên nó về nhà, đừng có vào Nam gì nữa, đi cái thủ đô đã mất cả tiền, vào Nam có khi lại mất cả người nữa cũng nên!" Mẹ Triệu nói.
Triệu Văn Thao nói: "Được, con biết rồi."
Nói vài câu, Triệu Văn Thao về nhà.
"Anh tư ở nhà anh ba của em, em biết không?" Triệu Văn Thao trở về nói cho Diệp Sở Sở.
"Em biết rồi, anh ba đã gọi điẹn báo cho em rồi." Diệp Sở Sở nói: "Cụ thể thì em cũng không có hỏi."
Triệu Văn Thao nói chuyện anh tư làm mất tiền cho cô ghe.
"Mất tiền?" Diệp Sở Sở chần chờ nói: "Có phải nếu không mất tiền, anh tư sẽ đi thẳng vào Nam hả?"
Triệu Văn Thao cười nói: "Anh cũng nghĩ như vậy, mất tiền, anh ấy đi không được , chỉ có thể tới đồn công an, không có cách nào nữa nên anh ấy mới đi tìm anh ba của em."
"Sao lại mất?" Diệp Sở Sở tò mò hỏi han: "Sẽ không phải là gặp phải cái loại người như anh nói, lục soát quần áo giựt tiền chứ?"
"Anh cũng không hỏi, anh tư cũng không nói, không biết." Triệu Văn Thao nói: "Chờ buổi tối anh gọi điện thoại cho anh ba em rồi hỏi chuyện kĩ chút."
"Anh tư có nói khi nào thì về nhà không?"
"Không có." Triệu Văn Thao nói: "Anh cảm thấy có lẽ anh tư sẽ không lập tức quay lại."
"Vì sao?" Diệp Sở Sở không rõ, cả tiền cũng đã mất, không về nhà thì ở đó làm gì.
"Tiền đã mất, đó là số tiền mà anh tư cực khổ kiếm ra được, cứ như vậy mà mất, em nói xem anh ấy có chịu được không? Em có tin là nếu không kiếm được số tiền này về thì anh ấy cũng không về nhà không?" Triệu Văn Thao nói xong lại nói: "Nếu không, chúng ta đánh cược đi?"
"Không cược!" Diệp Sở Sở lườm hắn một cái: "Chỉ biết đánh cược, em nói cho anh, đừng hòng mà chạm vào bài bạc!"
"Vợ ơi, em cho rằng anh ngốc chắc mà đi cược với em!" Triệu Văn Thao nhéo nhéo mặt của cô: "Có cược thua hay cược thắng thì cũng như nhau!"
"Đừng có nhéo!" Diệp Sở Sở hất tay hắn ra tiếp tục nói: "Dựa theo cách nói của anh, anh tư muốn kiếm số tiền đã mất kia về, nhưng mà mấy trăm đồng tiền trong thời gian ngắn sao mà kiếm lại nổi, vậy thì trong nhà thế nào được?"
Triệu Văn Thao nói: "Đó là chuyện của chị tư, ai kêu chị ta đuổi người đi."
Diệp Sở Sở quên đi hạ: "Hiện tại cáchnăm mới không đến hai tháng, hai tháng anh tư có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không?"
Triệu Văn Thao lắc đầu: "Sợ là không."
"Vậy nếu anh thì sao?" Diệp Sở Sở nhìn hắn: "Anh có thể không?"
Triệu Văn Thao ngẫm lại lắc đầu: "Anh không biết, hẳn là cũng không được."
"Cho dù ở thủ đô cũng không nắm chắc à?" Diệp Sở Sở hỏi.
Thủ đô qua lời miêu tả của Chu Mẫn làm cho cô cảm thấy nơi nơi đều là kẻ có tiền, hơn nữa kiếm tiền còn vô cùng dễ dàng, cho nên cô cảm thấy rằng để chồng cô tới thủ đô là có thể kiếm được số tiền như vậy trong thời gian ngắn.
Triệu Văn Thao đưa tay ôm lấy bả vai của vợ mình: "Vợ à, em đừng nghe chị b em nói gì cũng dễ dàng như vậy, chị ấy đi học ở thủ đô, hiểu biết nơi đó, anh, còn có anh tư nữa, không có hiểu biết gì với thủ đô, trong thời gian ngắn có thể sống được ở đó được đã rất không tồi , cũng đừng suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền, chờ thêm một thời gian có lẽ có thể. Anh ở nhà kiếm tiền là bởi vì anh có thể quen thuộc môi trường xung quanh, bằng không cũng không được."
Diệp Sở Sở nói thật lòng: "Em cảm thấy rằng anh có đi đâu thì kiếm tiền cũng rất giỏi!"
Triệu Văn Thao nghe thế thì trong lòng nở hoa, hôn miệng vợ mình: "Vợ ơi, em nói chuyện thật là dễ nghe!”