Ngày hôm sau, nhận được tin tức anh tư đang ở thủ đô, chị tư vội vã sang nhà của Triệu Văn Thao, chờ đến trưa, Diệp Minh Bắc gọi điện thoại đến đây, Diệp Sở Sở liền nhận máy, nói với anh tư rồi chuyển điện thoại cho chị tư.
Chị tư thực kích động, không biết là do anh tư, hay là bởi vì bình sinh lần đầu tiên gọi điện thoại, nói chuyện có chút ấp úng.
"Cha đứa nhỏ, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không!" Chị tư cao giọng hỏi.
Anh tư ở bên kia nghe được rành mạch, đại khái là bị chuyện mất tiền đả kích, nghe thấy giọng nói của chị tư, trong lòng anh ta cũng có chút phức tạp: "Tôi nghe thấy, cô với mấy con có khỏe không?"
Chị tư nghe được thấy giọng nói của anh tư, nước mắt liền chảy xuống: "Anh là một người vô tâm, anh cứ như vậy mà đi, anh bỏ mặc mẹ con chúng tôi, chúng tôi biết làm thế nào, sao anh lại vô tâm như vậy chứ!"
Anh tư trầm mặc nói: "Cũng không phải tôi không về nữa."
"Vậy sao anh không chịu nói một tiếng, cứ như vây mà đi, anh có biết là trong nhà lo lắng cho anh đến thế nào không!" Chị tư lên án một trận, sau lại hỏi: "Đến khi nào anh về nhà, cũng đã sắp đến năm mới, một mình tôi biết xoay sở thế nào."
Anh tư trầm mặc một lát rồi nói: "Tôi đã làm mất tiền rồi."
Chị tư đã nghe anh ba Triệu nói chuyện này, anh ba Triệu dặn dò chị ta, tiền đã mất rồi không kiếm lại được, cũng đừng so đo với anh tư , hiện tại tối mấu chốt chính là kêu anh tư về nhà, về nhà muốn tính sổ thế nào thì tính thế ấy, chị tư cũng là nghĩ như vậy, miễn cưỡng áp sự đau lòng vì mất tiền xuống.
"Đã mất rồi thì thôi, chỉ cần anh không sao là được, anh về nhà rồi chúng ta lại kiếm lại, rồi tích góp, tích góp thế nào cũng có lại thôi, phường đậu hũ của anh ba lúc này quanh năm đều có việc làm, hơn nữa trồng trọt cũng có thể kiếm được tiền." Chị tư khó có khi được một câu thấu hiểu lòng người như vậy.
Anh tư tuy rằng biết vợ mình là người thế nào, biết rằng lúc này nói qua điện thoại thì có vẻ dễ nghe, nhưng nếu về nhà, đời này sẽ lấy chuyện này ra mà nói anh ta, nhưng anh ta nghe xong vẫn cảm giác rất hưởng thụ.
"Tôi biết, tôi ở đây kiếm việc, chờ đến khi kiếm được chút đỉnh rồi về, cô cũng đừng làm đậu hủ , cứ chú trọng chăm con, chăm sóc thỏ với gia súc cho tốt, chờ tôi trở lại đi." Anh tư nói.
"Gì, anh không về nhà ngay à? Anh phải ở đó đến bao lâu?" Chị tư tức giận: "Một mình tôi ở nhà, sân vườn lớn như vậy tôi cũng sợ chứ!"
"Cô kêu mẹ qua ở với cô vào ngày, tôi mất tiền, nếu cứ như vây mà về thì lòng tôi không chịu nổi, mặc kệ nói thế nào thì tôi cũng phải kiếm được số tiền đó về!" Anh tư nói thực kiên định: "Bằng không tôi sẽ không trở về!"
Chị tư trong lòng lạnh lẽo, đùa gì vậy, còn kiếm sô tiền đã mất về! Chị ta cẩn thận hỏi han: "Số tiền anh lấy ở nhà đi đều đã mất hết à? Anh không giấu ở trong quần trong sao?"
Anh tư không có giấu ở trong quần trong, bởi vì lấy khi lấy ra thật sự không tiện, để lại ở bên trong túi áo ai ngờ lại bị móc túi mất, nếu biết như vậy, nói gì thì nói anh ta cũng sẽ giấu ở trong quần trong!
"Tôi lấy đi không bao nhiêu tiền, không phải tôi đã nói rồi sao, đều đã gửi trong ngân hàng, tôi chỉ mượn mười đồng tiền." Anh tư nói.
Vốn là muốn nói thật, nhưng anh ta nghĩ kĩ thì lại không định nói nữa, kẻo chị tư lại khóc lóc gây chuyện.
Cho dù mười đồng tiền chị tư cũng đau lòng, nhưng mà anh ba Triệu nói không phải số tiền như vậy.
"Anh ba nào biết tôi cầm bao nhiêu tiền!" Anh tư nói: "Được rồi, phí điện thoại rất đắt, tôi ở đây rất tốt, cô không cần lo lắng đâu, không có việc gì nữa thì cúp đây, " anh tư nói.
Chị tư lại dặn dò vài câu kêu anh tư về nhà sớm chút, lúc này mới lưu luyến cúp điện thoại.
"Anh tư của cô là một người không có đạo đức, đã làm mất tiền rồi mà còn không chịu về nhà, cũng không ngẫm lại đàn bà con gái chúng tôi ở nhà sống thế nào!" Chị tư buông điện thoại bắt đầu oán giận với Diệp Sở Sở.
"Người không có việc gì, anh ấy muốn ở đó làm việc vài ngày thì cứ để anh ấy làm đi." Diệp Sở Sở nói: "Anh tư làm mất tiền trong lòng cũng không chịu nổi, có thể kiếm thêm chút thì cứ kiếm, đến lúc đó mua quần áo mới cho chị, thật tốt!"
Chị tư xoa xoa mắt, cười nhạo: "Trông cậy vào anh ta, tôi nghĩ thôi bỏ đi, người đã trưởng thành như vây còn làm mất tiền, có thể làm được như cô nói à? Cũng không nói một tiếng mà đã bỏ đi, không biết còn tưởng rằng là thằng nhóc ba tuổi đấy!"
Diệp Sở Sở trấn an nói: "Chị tư, chị đừng nói thế, anh tư cũng không muốn mất tiền."
Chị tư thở dài: "Số của tôi sao lại khổ như thế chứ, không có con trai, hiện tại ngay cả chồng cũng không ở nhà, chị dâu hai cũng không thể mỗi ngày đều tới ở với tôi, này thì hay rồi, anh ta vỗ mông bỏ đi thoải mái sống, để đám đàn bà chúng tôi chịu tội!”
"Kêu mẹ qua ở với chị vài ngày đi." Diệp Sở Sở bất đắc dĩ nói.
Chị tư kỳ thật không muốn kêu mẹ Triệu đến ở chung, bởi vì mẹ chồng không vừa lòng với chị ta, đặc biệt không vừa lòng thái độ của chị ta với con cái, chị dâu hai không thế, nhưng chị dâu hai không thể ngày nào cũng đến, anh tư còn không biết khi nào mới về, chị ta cũng chỉ có thể gọi mẹ chồng đến.
"Đúng là đồ không có đạo đức!" Chị tư lại mắng anh tư.
Diệp Sở Sở nhịn không được nghĩ, nếu mình mà là anh tư, đời này cũng sẽ không trở lại!
Bên kia anh tư cúp điện thoại xong thì nói với Diệp Minh Bắc nói: "Phiền mọi người quá."
Diệp Minh Bắc vội nói: "Anh tư, đừng nói như vậy, chúng ta đều là thân thích với nhau, đừng nói những lời khách sáo như vậy. Anh tư, kế tiếp anh có tính toán gì không?"
Diệp Minh Bắc nói để anh tư ở lại kiếm ít tiền, tuy nhiên vẫn chưa tìm được việc gì phù hợp với anh tư, dù sao lúc này mới qua một đêm.
Anh tư nói: "Tôi bỏ đi cũng là do muốn tự mình kiếm được chút tiền, tôi nghe thằng sáu nói vào trong Nam kiếm tiền rất được, cho nên mới nghĩ đến chuyện tới đó, nào biết sẽ bị mất tiền."
"Hiện tại cướp bóc rất nhiều, vào trong Nam cũng không phải quá thái bình, cướp bóc cũng không ít, anh tư, thủ đô cũng không tệ, cũng không kém hơn so với ở trong Nam, tôi nghĩ trước tiên anh ở lại đây vài ngày, quen thuộc đã, sau đó nghĩ xem làm gì, lời ít tiền vừa lúc năm mới rồi về nhà, anh cảm thấy thế nào?" Diệp Minh Bắc nói.
Anh tư gật gật đầu: "Được, trước tiên để tôi làm quen chút đã, cái kia, tiền ăn tiền ở này chờ tôi kiếm được tiền rồi trả cho cậu."
Diệp Minh Bắc cười nói: "Anh tư, sao anh lại nói thế! Ăn ở mà còn muốn lấy tiền của anh! Đi thôi, giữa trưa đến chỗ ở của tôi, mẹ với dì của tôi cũng đã nấu cơm xong xuôi, chúng ta qua đó ăn."
Anh tư nói: "Được."
Diệp Minh Bắc dùng xe đạp chở anh tư đi về, vừa đi vừa giới thiệu hoàn cảnh xung quanh cho anh ta nghe, anh tư để ý ghi nhớ, cũng để ý tin tức tuyển dụng người làm, nhưng mà vẫn không kiếm được công việc phù hợp, đại đa số đều muốn thuê người nữ, nam cũng chỉ có công việc bốc xếp.
Anh ta từng đi theo Triệu Văn Thao nên cũng biết, công nhân bốc xếp chính là công việc dùng nhiều sức, kiếm lại không được bao nhiêu, còn tổn hại đến cơ thể, tuy rằng hiện tại anh ta đã mất tiền, cũng rất muốn kiếm tiền, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, anh ta sẽ không làm chuyện có hại cho cơ thể, Triệu Văn Thao từng nói, thân thể chính là tiền vốn của con người, thà rằng không kiếm tiền cũng không thể đánh mất tiền vốn được, anh ta không chấp nhận.
Tới nơi mà Diệp Minh Bắc thuê rồi, anh tư không nghĩ tới cũng là nhà trệt, hơn nữa một căn viện lớn có đến vài nhà ở, một nhà cũng chỉ là có hai ba phòng ở, trong đó một gian bị tách biệt, hơn đồ vật này nọ còn bày biện chất đống, thật sự là ngay cả nơi để đặt chân cũng không có, anh ta rốt cục hiểu được lời của Triệu Văn Thao nói, người thành phố ở không bằng được người nông thôn là có ý gì, này cũng quá gò bó!