Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374. Tiểu Bạch Dương Bướng Bỉnh

Chương 374. Tiểu Bạch Dương bướng bỉnh Chương 374. Tiểu Bạch Dương bướng bỉnh

Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Chị ba rất lợi hại, bất kể là vật gì đều có thể bán đắt được!”

“Chị ba em nói, tiền của người có tiền là dễ kiếm nhất, một xấp dầy sở thích, tùy tiện lấy được một cái là có thể khiến họ bỏ tiền ra!” Diệp Minh Bắc nói.

Diệp Sở Sở bị đùa cho cười khanh khách, nói xong chuyện của anh tư thì lại hỏi về mẹ Diệp: “Anh ba, mẹ thế nào rồi?”

“Mẹ khỏe lắm, sáng sớm và buổi trưa đi ra ngoài đi bộ, thuận tiện mua đồ ăn, buổi tối thì không đi ra ngoài nữa.”

“Mang theo Nguyệt Nguyệt ra ngoài ạ?”

“Phải, Nguyệt Nguyệt cứ ở nhà là lại nằm ngủ, đi ra ngoài còn có thể chơi một hồi. Tiểu Bạch Dương thì sao?”

“Tiểu Bạch Dương ngủ buổi trưa, ngủ nhiều rồi thì buổi tối sẽ ngủ muộn hơn, buổi trưa ngủ không nhiều thì buổi tối sẽ ngủ từ rất sớm. Trời lạnh mà nó cũng không chịu ở trong phòng, lúc nào cũng muốn đi ra ngoài. Bây giờ nó đã biết đi rồi, anh mà không mang theo nó ra ngoài thì nó sẽ tự đi ra, còn cả Tài Tài cũng sẽ dẫn nó ra ngoài nữa.” Diệp Sở Sở thở dài nói.

Tiểu Bạch Dương vừa biết đi vô cùng khó trông, trong phòng đã không còn cách nào thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu rồi, xe đẩy trẻ con cũng không chịu ngồi, đặc biệt là tự mình học cách đi ra từ xe đẩy trẻ con, vừa không để ý cái là không thấy bóng dáng đâu ngay, hơn nữa khỉ nhỏ cũng sẽ giúp đỡ. Bây giờ mỗi lần Diệp Sở Sở làm việc nhà thì tinh thần đều căng thằng, mấy phút lại phải liếc mắt nhìn.

“Trước đây, em làm cơm thì sẽ đặt nó ở trong xe đẩy trẻ con, để nó nhìn thấy em là được, không cần trông nó. Bây giờ em mà không nhìn nó trong thời gian dài thì nó sẽ đi ra từ bên trong rồi chạy ra ngoài, còn im ắng không phát ra tiếng nữa chứ.” Diệp Sở Sở nói rồi nhìn Tiểu Bạch Dương đang chơi xếp gỗ với con khỉ nhỏ ở trên giường lò mà than phiền.

“Nguyệt Nguyệt vẫn chưa có bản lĩnh đó, chỉ thích ngủ thôi.” Diệp Minh Bắc nói: “Anh với chị ba em mang theo nó đến bệnh viện kiểm tra thử, bác sĩ nói không có vấn đề gì, thích ngủ là vì con nít đang phát triển cơ thể. Bây giờ nuôi trẻ con thực sự là không dễ dàng gì.”

Trước đó Diệp Sở Sở từng nghe mẹ Diệp nói về chuyện Nguyệt Nguyệt thích ngủ, mặc dù trẻ nhỏ đều thích ngủ nhưng Nguyệt Nguyệt lại ngủ nhiều hơn so với những đứa trẻ khá nên cũng rất khiến người ta lo lắng.

“Không sao là được.” Diệp Sở Sở và Diệp Minh Bắc lại nói mấy câu rồi cúp điện thoại.

Xoay người lại đúng dịp thấy Tiểu Bạch Dương đang thử xuống giường đất, khỉ nhỏ ở phía sau cầm lấy quần áo của cậu, Diệp Sở Sở vừa tức vừa buồn cười, đi qua xách cậu trở về trên giường lò: “Con xuống giường đất làm gì đấy?”

“Chơi!” Tiểu Bạch Dương giòn giã đáp lời.

“Trời lạnh như thế, con còn đi ra ngoài chơi!”

“Chơi!” Tiểu Bạch Dương lắc lắc người, xin khỉ nhỏ giúp đỡ.

Khỉ nhỏ kêu chít chít.

“Mày cũng là một đứa khiến người ta lo lắng!” Diệp Sở Sở tức giận nói: “Trời lạnh như thế này đi ra ngoài làm gì?”

Tiểu Bạch Dương thấy mẹ tức giận thì sử dụng đòn sát thủ, mở miệng khóc toáng lên.

“Được rồi được rồi được rồi, đừng khóc nữa, đi ra ngoài chơi!” Diệp Sở Sở sợ nhất là con khóc, vội vàng nói.

Mặc quần áo đi giày rồi mang cậu ra ngoài, khỉ nhỏ thì tập tễnh theo sát ở phía sau.

Ít ngày trước trời đổ trận tuyết đầu tiên, trời càng trở nên lạnh giá nhưng dường như Tiểu Bạch Dương không hề sợ hãi chút nào, theo đường xi măng đi tới cổng chính.

“Ở trong sân chơi không được sao?” Diệp Sở Sở bất đắc dĩ nói.

Tiểu Bạch Dương lắc đầu, biểu thị không được.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài thôi.

Nơi này là gò đông, địa thế cao nên giá rét hơn so với ở trong thôn. Tiểu Bạch Dương đứng ở cửa chính, thò đầu ra ngó dáo dác một lần rồi lại thuận đường đi về phía đông.

“Con đi đâu đấy?”

“Ngũ Nha!” Tiểu Bạch Dương đáp lời.

Mấy ngày nay bởi vì anh tư nên chị tư thường ôm Ngũ Nha qua đây. Tiểu Bạch Dương quen thuộc với Ngũ Nha, đây là bạn chơi cũng đầu tiên của cậu nên nhớ rất rõ.

“Trời lạnh quá rồi, Ngũ Nha không thể đi ra được.” Diệp Sở Sở đi theo cậu và nói.

Tiểu Bạch Dương không để ý tới, tự mình đi.

Khỉ nhỏ không muốn đi, kêu chít chít ở phía sau nhưng Tiểu Bạch Dương vẫn không để ý tới. Diệp Sở Sở đã nhìn ra, tính khí đứa bé này rất đỗi cố chấp, nhỏ như vậy mà đã thế rồi thì không biết lớn lên sẽ thế nào đây.

Một trận gió thổi tới, Tiểu Bạch Dương lảo đảo, té ngã xuống đất có điều cũng không lên tiếng, tự mình đứng lên tiếp tục đi.

“Tiểu Bạch Dương, bây giờ trời lạnh lắm, chúng ta đi về trước đi. Chờ bác tư của con mang Ngũ Nha tới nhà chúng ta rồi lại chơi với con được không?” Diệp Sở Sở nỗ lực thương lượng với Tiểu Bạch Dương.

Tiểu Bạch Dương chẳng xi nhê gì.

Diệp Sở Sở nhìn bây giờ đã đi được một đoạn đường rồi, chắc Tiểu Bạch Dương cũng đã mệt mỏi, bèn lần nữa lấy lý do lần nào cũng hiệu nghiệm: “Cha con sắp trở về rồi, nhìn thấy chúng ta không ở nhà thì cha con sẽ sốt ruột lắm.”

Tiểu Bạch Dương nghe thấy cha sắp trở về thì dừng bước.

Diệp Sở Sở không nín được cười: “Cha con mua cho con đồ ăn ngon rồi đấy.”

Tiểu Bạch Dương quả quyết xoay người về nhà, chỉ là đi một đoạn đường như vậy, cậu đã mệt mỏi nên chưa đi được mấy bước đã dừng lại đòi bế, Diệp Sở Sở bế lấy cậu và gọi khỉ nhỏ về nhà.

“Cha, đồ ăn ngon!” Tiểu Bạch Dương nói.

“Đúng vậy, cha đã mang đồ ăn ngon về cho Tiểu Bạch Dương rồi. Tiểu Bạch Dương thích ăn gì nào?” Diệp Sở Sở kề bên khuôn mặt nhỏ nhắn cóng vì lạnh của cậu.

“Thịt! Thịt thịt!” Tiểu Bạch Dương nói mà không chút do dự.

“Con thật là giống cha con, chỉ thích ăn thịt!” Diệp Sở Sở cười rồi điểm một cái lên trán của cậu.

Khỉ nhỏ cũng kêu chít chít.

“Tài Tài không thích ăn thịt, Tài Tài thích ăn táo.” Diệp Sở Sở nói một câu với khỉ nhỏ.

Khỉ nhỏ không có gì ấn tượng với táo mà chỉ nhớ tới đào, đó là thứ nó thích ăn, không biết vì sao mà bây giờ không tìm thấy quả nào.

Trở về nhà, Diệp Sở Sở rửa tay cho Tiểu Bạch Dương rồi bắt đầu làm cơm.

Mùa đông ngày ngắn, một ngày không cần làm việc khác, chỉ ba bữa cơm thôi đã chiếm hết thời gian rồi.

“Tiểu Bạch Dương, buổi tối ăn gì đây?” Diệp Sở Sở nói chuyện với con trai.

Tiểu Bạch Dương nói thẳng: “Thịt thịt!”

“Được, làm thịt cho Tiểu Bạch Dương!”

Diệp Sở Sở làm bột, chuẩn bị làm mỳ, nước sốt là thịt, làm một phần riêng cho Tiểu Bạch Dương.

Làm được mì xong thì Triệu Văn Thao cũng quay về rồi.

“Vợ ơi anh trở về rồi này!” Triệu Văn Thao vào nhà và hô.

“Cha! Cha!” Tiểu Bạch Dương nghe xong thì vội vàng từ trong nhà chạy đến, kích động đến mức loạng choạng.

Triệu Văn Thao đi lên bèn ôm lấy con trai, giơ lên cao: “Con trai, có nhớ cha không nào?”

“Cha! Cha!” Tiểu Bạch Dương dùng sự nhiệt tình trả lời Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao hôn cậu một cái: “Ngày hôm nay có ngoan hay không?”

Diệp Sở Sở từ phòng bếp đi ra nói: “Ngoan gì chứ? Trời lạnh như thế này còn đi ra ngoài, muốn đi tìm Ngũ Nha chơi, nghe thấy anh về mới quay lại đấy.”

“Thật không, Tiểu Bạch Dương? Con lại không nghe lời rồi.” Triệu Văn Thao vuốt mũi Tiểu Bạch Dương nói.

Tiểu Bạch Dương chỉ cười, cầm lấy tai Triệu Văn Thao mà nhéo.

“Được rồi, con đừng quấy nữa, để cha con đi tắm cái đã rồi chúng ta ăn cơm.” Diệp Sở Sở nói: “Mẹ đi nấu mì đây.”

Triệu Văn Thao buông con trai ra, cởi áo khoác ngoài màu vàng rồi đi rửa mặt. Tiểu Bạch Dương liền theo ở phía sau mông, khỉ nhỏ cũng theo.

Triệu Văn Thao nhìn hai đứa nhóc, sự mệt nhọc cả một ngày mất hết, thuận tiện cũng rửa cánh tay nhỏ và bàn tay nhỏ của hai đứa. Khỉ nhỏ không muốn, kêu loạn chít chít.

Tiểu Bạch Dương cũng học theo tiếng khỉ nhỏ, kêu chút chít.

“Tiểu Bạch Dương, con làm gì vậy? Không nói chuyện cho đàng hoàng đi!” Triệu Văn Thao lập tức nói.

Bình Luận (0)
Comment