Thấy vợ quan tâm mình vậy, trong lòng Triệu Văn Thao ấm áp, nói: “Vợ, em đừng lo, anh chắc chắn mà. Anh là người thế nào mà em không biết sao? Tiếc mạng hơn bất cứ ai!”
Diệp Sở Sở nhìn hắn sáp tới, vội vàng như mặt khỉ, tức giận đẩy ra: “Em thấy anh tiếc tiền thì có!”
Triệu Văn Thao cam đoan nói: “Vợ, em sai rồi. Mạng không còn thì tiền làm gì còn tác dụng gì chứ? Anh thật sự rất tiếc mạng! Xử lý xong mấy đơn hàng này anh sẽ không lái xe nữa, ở trong nhà hấp lương khô nhé!”
Bất giờ Diệp Sở Sở mới vui vẻ, nói: “Lương khô năm nay anh hấp hết nhé.”
Hắn đáp: “Được, đến khi đó vợ và con trai ăn là được rồi, anh bao hết toàn bộ!”
Triệu Văn Thao nói chuyện rất giữ lời, dùng hai ngày để xử lý gần như hết hàng hóa, không lái xe nữa. Vận khí của thằng nhóc này không tệ, sau khi hàng xử lý xong thì ngày hôm sau tuyết lại rơi, trận tuyết này cũng rất lớn, dày hơn một thước.
Tuyết ngừng rồi, bầu trời nắng ráo sáng sủa, vạn dặm không mây, gió Bắc dịu dàng nhưng khi thổi mạnh tuyết thì giống như thanh đao, tuyết đọng trên mặt đất rất nhanh đã đông lạnh kiên cố rồi. Bọn nhỏ được nghỉ đông không sợ lạnh, ở trong thôn và ngoài thôn trượt băng, trượt chân, ném tuyết, hoàn toàn cho phép bản thân tự do, những người lớn cũng rất vui. Mùa đông năm nay tuyết càng lớn, năm sau mùa màng lại càng tốt, mùa đông càng lạnh, năm sau côn trùng có hại cho ruộng đồng cũng sẽ càng ít, chỉ có một cái bất tiện duy nhất chính là đi đường khó khăn.
Triệu Văn Thao vẫn giống như lần trước, lái xe và dùng tấm ván gỗ đẩy tuyết ở khúc đường đi vào trang trại thỏ, sau đó đẩy cả tuyết trên đường đến thôn. Đàn ông và phụ nữ trong thôn đều tham gia, cầm chổi và xẻng cùng “ra trận”. Chất chồng tất cả tuyết vào trong rừng cây hoặc là trong vườn rau hoặc là ruộng, như vậy sẽ không lo đi ra ngoài sẽ bị trượt gãy chân.
“Thằng nhóc Triệu Văn Thao này đã làm chuyện tốt rồi!”
Các người già đều rất tán thưởng, bọn họ sợ nhất là té, cánh tay, cẳng chân đã yếu rồi, không chịu nổi bị gãy. Gần sang năm mới mà gãy thì tốn tiền, chịu đau đớn còn làm trễ nại công việc. Năm nay không tệ, chỉ cần không ra khỏi cửa, chỉ ở trong thôn đi dạo thì không cần lo sẽ bị té.
Bí thư cũng biểu dương Triệu Văn Thao, Triệu Văn Thao lập tức được đằng chân lấn đằng đầu, đòi thưởng, bị bí thư cười mắng một trận.
Dọn dẹp tuyết xong, Triệu Văn Thao bắt đầu bận việc hấp lương khô, lúc trước Diệp Sở Sở đã hấp bánh nhân đậu rồi, chỉ còn bánh Tát Niên và hấp màn thầu nữa thôi. Triệu Văn Thao đến học hỏi làm bánh Tát Niên đến trưa, đi về thật sự bắt tay vào làm. Bận rộn hai ngày, chưa kể còn làm còn rất ra hình ra dáng.
Chị hai và chị ba tới nhìn như thấy điều hiếm lạ, bánh Tát Niên rất khó làm, không phải ai cũng làm được. Các chị rất tò mò Triệu Văn Thao làm bánh Tát Niên thành hình dạng gì.
Triệu Văn Thao rất đắc ý, đưa một khối bánh ngọt mà mình làm cho các chị xem, hai chị dâu nhìn thấy độ dày của bánh, đã biết Triệu Văn Thao làm sao làm được rồi.
Chị ba cười, nói: “Em chồng đúng là biết cách bớt việc, cứ làm một tầng hơi mỏng là được, bảo sao...!”
Chị hai cũng cười, nói: “Em chồng chắc là không quen nên mới làm một tầng như vậy.”
Làm bánh Tát Niên bình thường đều là rải một tầng bánh Tát Niên trước sau đó rắc mấy hột đậu phộng vô, sau đó lại rải thêm một tầng bánh, cứ thế mà làm từng tầng một. Kỹ thuật tốt có thể làm lòng bánh dày, còn kỹ thuật không tốt , bánh Tát Niên sau khi nấu chín thì lòng bánh của lớp phía dưới cùng chín còn lớp trên thì chưa chín, còn có rất nhiều vón cục.
Món bánh này rất đòi hỏi kinh nghiệm. Lượng nước, hơi nước bốc lên, thay đổi màu sắc của mặt trên, còn phải rải đều mặt trên, mọi thứ đều liên quan trực tiếp đến thành phẩm của bánh Tát Niên.
Triệu Văn Thao chỉ làm hai tầng, xong việc, cũng không hẳn là thành công.
Triệu Văn Thao nói: “Những người rải bánh Tát Niên không quen đều là vì quá tham, em đủ ăn là được rồi. Nào, nếm thử mùi vị bánh Tát Niên của em đi.”
Triệu Văn Thao chẳng những rải đậu mà còn rải miếng táo lớn và trái cherry. Đương nhiên ăn sẽ ngon hơn rải đậu, đặc biệt là mạn việt quất, chua ngọt ngon miệng, chị hai và chị ba đều khen không dứt miệng.
Chị hai hỏi: “Đây là trái gì, ăn ngon quá?”
Diệp Sở Sở nói: “Đây là mạn việt quất, để em đi lấy cho chị ít, về các chị làm bánh Tát Niên cũng rải một ít.”
Chị hai bảo: “Chị đã làm xong rồi.”
Bánh nhân đậu và bánh Tát Niên chị hai đều đã hấp xong.
Triệu Văn Thao nói: “Bỏ vô màn thầu ăn cũng ngon lắm, để mấy trái lên màn thầu ấy.”
Lòng chị hai tràn đầy vui mừng: “Vậy hả, vậy thì tốt quá, chị còn chưa hấp bánh màn thầu nữa!”
Chị ba nói: “Sao trái này chị chưa thấy ai bán hết? Rất đắc đúng không?”
Triệu Văn Thao cười, nói: “Trái này là một người bạn cho em, bạn ấy thu thập ở trong núi, là trái hoang.”
Chị ba cười ha ha, nói: “Chị nói mà, nếu có thì sao em không bán được!”
Lễ mừng năm mới Triệu Văn Thao gần như cái gì cũng bán, trái này chua ngọt ngon miệng, làm gì có chuyện hắn không bán được.
Triệu Văn Thao cười, nói: “Lời này của chị ba trái lại đã nhắc nhở em. Chờ sang năm sau em hỏi bạn ấy một chút, xem xem trái này chúng ta có thể trồng không. Nếu có thể trồng thì chúng ta trồng một ít, dễ bán!”
Chị ba lắc đầu nói: “Vậy thì đúng rồi. Em và anh ba em y chang nhau, thấy có lợi là muốn làm.”
Triệu Văn Thao cười hì hì nói: "Chị ba, mấy món đồ tết này có thể kiếm được tiền, sao anh ba không quan tâm thế?”
Chị ba nói: “Đâu phải anh ta không muốn làm, nhưng anh ta phải có thời gian mới được!”
Anh ba đúng là nhìn thấy Triệu Văn Thao kiếm tiền từ đồ tết, cũng ngứa ngáy, nhưng mà việc làm ăn của phường đậu hũ phát đạt, đến đặt đậu hũ cũng đã xếp đến năm sau. Bây giờ trời lạnh, cho dù là mua thêm mấy miếng đậu hũ cũng không cần lo sẽ hỏng, cùng lắm thì ăn đậu hũ đông, vì vậy anh ta hoàn toàn không có thời gian. Còn nữa, nhập đồ tết cần tiền vốn, còn là một khoản rất lớn, anh ba không nỡ bỏ ra số tiền này. Mặt khác chị ba cũng khuyên anh ta, bảo anh ta chỉ nên chuyên vào một món, đừng cái này cũng muốn làm cái kia cũng muốn làm, cuối cùng là “gấu đen tách bắp”*, cái gì cũng không gặp may!
*Lúc gấu đen tách bắp, lúc nào cũng ném trái bắp đang tách dở trong tay và tách trái khác. Ví von làm nhiều ít lợi.
Chị ba cũng nói ra suy nghĩ của mình, bảo: “Nếu anh ba của em mà bán đồ tết thì chắc chắn sẽ bảo mấy mẹ con các chị giúp anh ta bán, chị đâu thể tìm phiền toái cho mình được. Em không biết đâu, anh ba của em khó hầu hạ lắm!”
Triệu Văn Thao nói: “Vậy không hầu hạ anh ta nữa!”
Hai người chị dâu cười ha ha.
Nói giỡn một hồi, các chị cũng đi, Diệp Sở Sở nói: "Không nghĩ tới anh ba cũng muốn bán đồ tết đấy?"
Triệu Văn Thao nói: “Chỉ cần là chuyện kiếm được tiền thì sao anh ta không muốn được. Nhưng mà anh ta không làm được, mấy cái này quá vụn vặt, và còn không thể quá tham, anh ba không làm được đâu.”
Diệp Sở Sở nói lời từ tận đáy lòng, nói: “Anh ba làm đậu hũ thật sự ngon lắm, em chưa từng ăn đậu hũ nào ngon như anh ba làm. Hi vọng anh ba sẽ luôn luôn giữ được phong độ này.”
Phường đậu hũ của anh ta vừa mở đã phát đạt vậy cũng là bởi vì bảo trì được mùi vị đó. Ở điểm này, anh ba tuyệt đối không làm ăn gian dối, anh ta vô cùng quý trọng nhãn hiệu của mình. Triệu Văn Thao cũng rất bội phục, chỉ là đáng tiếc, không thể khuếch đại quy mô sản xuất. Song, như vậy cũng tốt, kiếm tiền không mệt không rảnh rỗi, rất thích hợp cho cuộc sống nông dân.
Triệu Văn Thao làm việc rất nhanh, mì đã làm xong, rất nhanh sau đó đã hấp xong màn thầu, tiếp theo là quét dọn nhà cửa. Trong nhà vốn đã rất sạch sẽ, không cần quét dọn gì nhiều, sau đó là giặt quần áo và ga trải giường, vỏ chăn, nhân khẩu trong nhà ít, Diệp Sở Sở còn chăm giặt giũ, cộng lại cũng chỉ một chậu. Một buổi sáng là hoàn thành hết, còn lại là thu dọn sân nhỏ, phần lớn là tuyết chồng đống, đường đi mỗi ngày đều được quét dọn nên rất sạch sẽ, giống như không cần làm gì.