Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch Full)

Chương 46 - Chương 46. Hai Vợ Chồng Hiếu Thuận

Chương 46. Hai vợ chồng hiếu thuận Chương 46. Hai vợ chồng hiếu thuận

Nửa giỏ hạt dẻ rừng, cộng thêm hai con gà rừng, hai mươi ba quả trứng gà, đây là những gì mà Triệu Văn Thao thu hoạch được trong ngày hôm nay.

Lúc hắn trở về cũng chỉ mới có bốn giờ nhiều, vẫn còn sớm.

Vốn dĩ tối nay Diệp Sở Sở định chuẩn bị món sủi cảo, nhưng nhìn thấy hai con gà rừng mà hắn mang về, cô nhanh chóng thay đổi chủ ý.

“Để em đi ướp thịt gà, rồi giữ lại, tối nay mình ăn thịt gà hạt dẻ, để em hấp thêm một nồi bánh bao từ bột đậu nhé?” Diệp Sở Sở cười hỏi hắn.

“Được, vậy vợ sắp xếp đi.” Triệu Văn Thao cười nói.

“Vậy anh nấu nước vặt lông đi.” Diệp Sở Sở đi lấy bột đậu để chuẩn bị nhào nặn.

Triệu Văn Thao nấu nước xong thì xách hai con gà rừng đi ra ngoài nhổ lông, chị tư vừa mới đi tán gẫu với người khác ở ngoài về, chị ta cũng có nghe tin hắn đi vào trong núi và mang về được hai mươi quả trứng gà, hai con gà rừng.

Chị ta không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, mà nói: “Chú sáu à, vận may cũng tốt thật đấy.”

Triệu Văn Thao vội vàng đáp lại chị ta một câu: “Bình thường thôi, bình thường thôi.” Trong lòng hắn thì nói đúng đấy, tối nay mấy người cứ ngồi nhìn hai vợ chồng tôi ăn thịt gà đi!

Hai con gà rừng kia không to, một con cũng chỉ nặng hơn một ký, nhưng mà hầm một lúc hai con thì cũng khá nhiều, thế nên Diệp Sở Sở quyết định giữ lại một con để ngày mai ăn.

Thời tiết lúc này cũng rất lạnh, thịt gà phải xào chín thì mới có thể giữ lâu một chút.

Mãi đến khi chị hai, chị ba và chị tư nấu xong bữa ăn, bọn họ ăn khá đơn giản, vì đều là cháo nên làm rất nhanh.

Khi các chị nấu xong thì lập tức đến lượt Diệp Sở Sở ra sân, vốn dĩ mẹ Triệu cũng đang chuẩn bị nấu, bà cũng định ăn cháo nhưng lại bị Diệp Sở Sở ngăn lại.

“Mẹ, mẹ đừng nấu cháo, bột của con còn nhiều, lát nữa mẹ với cha ăn bánh bao của chúng con đi.” Diệp Sở Sở nói với bà.

Đối với những người khác thì tất nhiên là Diệp Sở Sở mặc kệ, nhưng họ là cha mẹ chồng của cô, chắc chắn không thể không biếu họ, nhất là khi họ còn rất yêu thương hai vợ chồng cô.

“Cha mẹ cũng không thể nào ăn chùa của các con mãi được, mẹ đi vào múc một chén bột cho con nhé.” Mẹ Triệu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và nói.

“Dạ được.” Diệp Sở Sở mỉm cười một tiếng, cô cũng không ngăn bà lại.

Mẹ Triệu múc một chén bột trước mặt những cô con dâu khác.

“Mẹ, mẹ để ở trong phòng con là được, tủ của con không có khóa ạ.” Diệp Sở Sở lên tiếng.

Mẹ Triệu mỉm cười bưng chén bột, cất vào tủ trong phòng cô, hiển nhiên là trong ngăn kéo có rất nhiều đồ ngon, một miếng thịt heo, còn có cả một giỏ trứng gà, hôm nay lại có thêm trứng của gà rừng.

Đứa con trai có lòng nên đã chia cho hai vợ chồng già bọn họ tám quả trứng của gà rừng.

Mặc dù mẹ Triệu cảm thấy hai vợ chồng cô chi tiêu có hơi xa hoa, nhưng cũng chưa đến mức quá đáng.

Diệp Sở Sở bắt đầu nhào bột bánh bao trước, chủ yếu là bột đậu nành và bột ngô, rồi đặt nó vào trong nước ấm để lên men, sau đó cô dùng dao để chặt con gà.

Trước tiên là cô xào thịt con gà rừng, sau đỏ bỏ gừng, hành, một ít tỏi và hạt tiêu, rồi cho nước tương vào, mùi hương rất thơm.

Triệu Văn Thao cũng không nhịn được mà bước vào, hắn nói: “Vợ, em cũng biết nấu ăn quá, sao có thể nấu thơm như vậy chứ?” Thật ra thì thịt gà rừng có hơi khô, nhưng tay nghề này của vợ hắn đúng thật không có bất kỳ khuyết điểm nào, lúc này hắn hận không được cắn một miếng lớn.

“Mấy cái này là dành cho ngày mai ăn.” Diệp Sở Sở vừa cười nói, vừa vặn thêm lửa để xào thịt.

Xào không quá lâu là được, cô lấy một cái đĩa để đựng, thấy Triệu Văn Thao đang tỏ ra rất thèm, thì cô bật cười và đưa cho hắn một cái đùi gà ăn tạm một chút.

Cái đùi gà không lớn, những phần thịt khác đều đã bị cô chặt đi mất, phần còn lại chỉ là một cái xương gà với một miếng thịt mà thôi, nhưng mà nó cũng ngon thơm vô cùng.

Triệu Văn Thao đi ra bên ngoài gặm đùi gà, nhưng làm cho mấy đứa cháu trai cháu gái cho thèm.

“Mẹ, con cũng muốn ăn.” Tư Nha mới bốn tuổi không nhịn được mà bật khóc vì thèm ăn, sau đó còn òa lên một tiếng.

Chị tư tức giận nói: “Ăn ăn ăn, con suốt ngày chỉ biết ăn thôi, mới vừa nãy không phải là đã ăn rồi sao?”

Tiếp đến thì Tư Nha bị chị ta đánh, tiếng khóc ấy khiến cho lòng người cảm thấy phiền muộn.

Mẹ Triệu không nhịn được mà nói: “Con đừng đánh nhiều quá, đứa trẻ vẫn còn nhỏ!”

Chị tư lập tức không kìm được nhìn về phía em trai chồng, đáng tiếc chú em không phải là một người mềm lòng, cũng đã ra ở riêng rồi còn gì? Ban đầu phải cứng rắn, nếu không thì sau này bản thân hắn có một cuộc sống sung túc, chẳng phải là hắn sẽ phải chia cho bọn họ một phần sao?

Cho cha mẹ hắn thì không thành vấn đề, còn mấy đứa cháu trai cháu gái thì không được.

Bởi vì, đã cho thì sau này cũng phải cho tiếp, nếu không thì đột nhiên không cho nữa, làm vậy thì không phải rước thêm người ghét sao? Vậy nên thà không cho ngay từ ban đầu.

“Văn Thao, giữ lại mấy món này để ngày mai ăn, anh lấy rổ đậy kín lại, không thì có chuột.” Dĩ nhiên là Diệp Sở Sở cũng nghe được chuyện khi nãy, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, đứng dưới một mái hiên, dùng chung một căn phòng bếp, hiển nhiên là sẽ có những chuyện như vậy diễn ra.

Nhưng cô cũng có một suy nghĩ, không thể nào vì lo lắng cho những thứ khác mà để bản thân phải chịu uất ức phải không?

“Được.” Triệu Văn Thao mỉm cười, bước vào, đặt đĩa thịt gà vào trong rổ, hắn còn dùng một cái đĩa lớn để đậy lại.

“Không cho phép làm bọn họ thèm ăn nữa.” Diệp Sở Sở nhỏ giọng quở trách hắn.

Triệu Văn Thao bật cười một tiếng, sau đó hắn xách giỏ về nhà cất.

Diệp Sở Sở lại bắt đầu hầm gà hạt dẻ, món này thơm ngon vô cùng, chờ đến khi xong hết rồi, thì cô bỏ mấy miếng khoai tây được cắt sẵn vào, lúc này cô mới cho bánh bao đã được chuẩn bị xong từ trước lên hấp.

Cuối cùng là hoàn thành món gà hạt dẻ, bánh bao cũng ra lò.

Cha Triệu và mẹ Triệu đều được một cái bánh bao, họ ăn một cách vô cùng thỏa mãn, còn những người khác thì dĩ nhiên là không được chia cho rồi.

Chị ba còn đùa giỡn với anh ba, nói: “Chúng ta đã sống tới bây giờ, anh xem hai vợ chồng chú sáu kìa, anh còn mặt mũi nói sau này chú ấy sẽ đưa tay ra với anh sao? Sao mặt anh lại dày như vậy chứ?”

Vẻ mặt già nua của anh ba Triệu đỏ bừng cả lên, anh ta nói: “Em nên mong là cả đời nó vẫn có thể như vậy đi!”

“Chú sáu là người lợi hại nhất, từ nhỏ đến giờ, chú ấy đều như vậy.” Mẹ nó, chán thật, nếu không ra ở riêng thì tốt biết bao? Không ra ở riêng thì tối nay anh ta cũng có thể ăn rồi, anh ta cũng đang thèm ăn muốn chết.

“Anh có nghe không? Chú sáu, chú ấy vẫn cứ luôn gặp vận may như vậy đấy!” Chị ba hừ một tiếng, nói.

Anh ba mặc kệ chị ta, phất ống tay áo, bước ra ngoài cửa tìm người lải nhải.

Chị hai cũng thầm oán trách ở trong lòng, chẳng lẽ sau này hai vợ chồng già muốn ở cùng với hai vợ chồng nhà chú sáu sao? Nhìn dáng vẻ hiện tại, đây đúng thật là tát vào mặt hai vợ chồng chị ta một phát.

Suy nghĩ của chị tư thì đơn giản, thô bạo hơn nhiều, chị ta trực tiếp yêu cầu anh tư đi lên núi để bắt gà rừng vào ngày mai!

Bởi vì chị ta muốn bồi bổ thân thể cho đến khi sinh con trai cho anh ta!

Anh tư cũng không có ý kiến gì, anh ta còn bày tỏ cứ yên tâm về ngày mai.

So với những chuyện này, cha Triệu và mẹ Triệu đều cảm thấy hài lòng.

Hai vợ chồng già ăn uống no nê xong cũng không cần phải dọn dẹp, tất cả đều được nhà thằng sáu lo hết, còn bảo trong chậu có nước, đợi đến tối là có thể múc nước để ngâm chân.

Thế nên mẹ Triệu cũng không khách khí, chờ khi màn đêm buông xuống, bà nhanh chóng múc nước ngâm chân với ông lão, sau đó thì cả hai người đều chuẩn bị ngủ, trời hôm nay lạnh đến mức không ngủ được? Nhưng vậy thì rất lãng phí dầu nhỉ.

“Lão già, thằng sáu và nhà nó hiếu thuận nhỉ?” Mẹ Triệu cười hỏi.

“Ừ.” Cha Triệu gật đầu một cái, thằng sáu thì không cần phải nói nữa, nhưng nhà nó cũng không thể chê được, bình thường ăn gì cũng được, nhưng cứ hễ ăn gì ngon một chút là cô sẽ chia cho họ một phần.

“Tôi thấy con bé không hề ghét chúng ta chút nào.” Mẹ Triệu cười và nói.

“Bà có ý gì?” Cha Triệu vừa nghe đã hiểu, ông nhìn bà rồi hỏi.

“Tôi không biết là sau này sinh con ra có người chăm lo cho không? Cũng không biết bọn nó có muốn tôi phụ một tay việc gì không?” Mẹ Triệu nói.

“Bà đã chịu giúp đỡ bọn nó như vậy thì không thể tốt hơn được nữa rồi.” Cha Triệu đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment