"Cách mười ngày nửa tháng con nếm thử đậm nhạt, nếu thấy nhạt thì lại bỏ thêm chút muối." Mẹ Diệp dặn dò nói.
"Con biết rồi, mẹ. Mẹ, trưa mẹ ở lại đây ăn cơm đi, đợi khi mẹ về thì con lại lấy chút đồ ăn cho mẹ đưa về."
"Không cần, trong nhà có đồ ăn, hai vợ chồng son các con để lại ăn đi. Năm nay mẹ lại phơi không ít rau khô, đủ ăn."
Hàng năm mùa đông mẹ Diệp sẽ phơi rau khô, tỷ như cà tím khô, bí khô, dưa chuột khô, đậu đữa khô, cải củ, ớt khô, cho dù mùa đông có tới thì trên bàn cơm cũng thực phong phú.
"Nhưng mà không phải chị dâu sắp về sau, chỉ ăn mỗi rau khô cũng được?" Diệp Sở Sở nói.
Mẹ Diệp nói: "Có gì không tốt, trong thành phố muốn ăn còn chưa chắc ăn được đâu. Được rồi, con đừng quan tâm, đến lúc đó đi mua chút rau xanh cho con bé là được."
Đứa con dâu này bà rất không hài lòng, thật sự là môn không đăng hộ không đối, nhưng mà thằng con trai của bà lại thích, người làm mẹ như bà còn có thể nói gì.
"Mẹ chồng con đâu, lúc mẹ tới đây thì thấy cửa đang khóa."
"Hẳn là là đi ra ngoài giúp ai làm dưa chua rồi."
"Con cũng sớm tích góp đồ ăn chút đi, qua vài ngày nữa thời tiết sẽ thay đổi, rửa rau củ cũng lạnh."
"Con biết, mai rồi con tích góp."
Hai mẹ con nói chuyện, đều là về mấy món ăn, Diệp Sở Sở không đem chuyện sốt ruột của nhà họ Triệu nói cho mẹ mình, thứ nhất là không cần thiết, hai nữa cũng là không muốn để mẹ mình lo lắng.
Mẹ Diệp cũng không có hỏi, tinh thần con gái bà đang rất tốt, vừa nhìn là biết không bị làm sao, hơn nữa bà cũng tin tưởng người con rể do chính mình chọn, tính tình kia của Triệu Văn Thao, cũng không phải là một người chồng tệ bạc, về phần những người khác, cũng không thấy con mình kể chuyện gì, không lâu sau thì bà về nhà, trong nhà còn có nhiều chuyện cần bà làm.
Hiện giờ mọi nhà đều đang bận việc tính toán qua mùa đông, nhà họ Diệp cũng không ngoại lệ, trong nhà nhiều người như vậy, không chuẩn bị thì cũng không thể được.
Lúc về tới nhà, bà vừa lúc thấy cha Diệp từ trong đội về.
"Bà đi gặp Sở Sở à?" Cha Diệp thấy hướng mẹ Diệp đang cầm cái rổ đi về nhà thì hỏi.
"Tôi đưa sang cho con bé trứng vịt để nó muối." Mẹ Diệp mặt mày hớn hở.
Cha Diệp nhìn bà như vậy là biết bà muốn nói gì, quả nhiên mẹ Diệp nói tiếp: "Văn Thao mua một xe đồ ăn ở trong huyện, của thôn Thái Bình, rau cải trắng kia lớn như vậy, hành lá cũng dày, thật sự là hiếm thấy đấy."
Cha Diệp chắp tay sau lưng đi vào nhà: "Thằng nhóc kia thật đúng là có thể tiêu tiền đến phá sản."
"Phủi phui cái miệng của ông, cái gì mà phá sản, về sau mà nó không phá sản thì ông đừng có mà nương nhờ cái gì."
"Không phá sản, bà xem có ai đi vào huyện mua một xe đồ ăn như nó không."
"Đó là bọn họ không mua nổi."
"Dẹp đi, còn không mua nổi, đó là người ta biết sống không thể tiêu tiền lung tung." Cha Diệp không cho là đúng: "Đây là buôn bán có chút lời rồi không biết làm thế nào cho tốt, bà còn đi khen, thật không biết bà suy nghĩ như thế nào nữa."
"Tôi nghĩ thế nào? Bọn nó tuổi còn trẻ, còn chưa có con, không ăn uống tốt chút thì sống như thế nào? Còn muốn như thế nào, đưa thịt thỏ sang cho ông, ông ăn còn thấy ngon, sao, ông thấy thế nào?"
Cha Diệp chán nản, tự dưng lại lôi chuyện này ra, quên đi, lười tranh cãi không đâu với bà ấy.
"Tôi mới từ trong đội trở về, cũng đã nói chuyện với đại đội trưởng, sang năm hẳn là phải chia ruộng." Cha Diệp đi đến bên giường, ngồi xếp bằng xuống, lôi cái sọt thuốc lá ra, cuộn một điếu thuốc lá cho mình.
Tinh thần mẹ Diệp tỉnh táo, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh ông, thấp giọng nói: "Vậy chia như thế nào?"
Trên mặt cha Diệp lộ ra ý cười: "Chia theo đầu người.
Mắt mẹ Diệp sáng lên, vỗ đùi, nếu như chia theo đầu người, vậy thì thật tốt, nhà bọn họ số người cũng không ít, tuyệt đối không ít.
"Vậy thì một người được bao nhiêu đất? Đúng rồi, vợ của lão tam nhà chúng ta thì sao, cũng phải được cấp chứ?"
"Một người thì chắc cũng phải bảy tám mẫu đất. Vợ của lão Tam. . . . . ." Cha Diệp nhíu nhíu mày: "Tôi cũng đã hỏi chuyện này, nhưng nghe nói lúc đi thi thì hộ khẩu liền mang theo đi rồi, hộ khẩu không ở đây thì không được chia đất. Nhưng mà dù sao ông ấy cũng không chắc chắn."
Mẹ Diệp không vui: "Con bé là con dâu chúng ta, cho dù có thi ở đâu, thì cũng là con dâu của chúng ta, hộ khẩu không ở đây thì chồng cũng có thể đi nhận, sao lại có chuyện không chia. Còn nữa, trẻ con nữa, về sau bọn chúng chắc chắn cũng sẽ có con, vậy thì cũng phải cấp đất chứ."
"Bà còn nói đến trẻ con, này ông ấy cũng chưa nói đến." Cha Diệp nói: "Vợ của lão Tam có tình cảnh đặc biệt, đến lúc đó rồi tính, tôi cảm thấy bên trên chắc chắn sẽ suy nghĩ chu đáo hơn so với chúng ta."
Mẹ Diệp ngẫm lại hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, đành nói: "Sẽ không phải là ra ngoài thi, tương lai có con rồi sẽ trả đất đúng không?"
"Nói là mỗi năm chia lại một lần, này cũng không chắc."
"Mỗi năm chia một lần, ôi trời mẹ tôi ơi, vậy thì lắm phiền toái lắm đó."
"Nếu không thì sao, bà nói cứ mỗi năm trồng trọt trước rồi mới phân đất à?" Cha Diệp lắc đầu: "Đó cũng không phải là kế lâu dài."
"Không phải nghe nói có nơi đã chia đất rồi sao, bọn họ chia thế nào?"
"Hình như là trước dựa theo số người hiện tại để chia, chia xong rồi lại quy hoạch một phần diện tích đất canh tác, nhà ai có trẻ con, lại lấy phần đất canh tác đó chia cho nhà bọn họ."
"Này cũng không tệ lắm, vậy chúng ta cũng làm như vậy là được rồi."
"Này cũng không phải là chuyện bà muốn là được." Cha Diệp nghĩ nghĩ nói: "Tôi còn nghe nói một chuyện, nói là phải thực thi kế hoạch hoá gia đình."
"Gì, là cái gì, kế hoạch hoá gia đình?"
"Chính là kế hoạch một nhà một con, cụ thể thế nào đại đội trưởng cũng không biết, ông ấy cũng chỉ nghe nói."
Mẹ Diệp có chút kinh ngạc: "Này là quy định gì thế, sinh thêm mấy đứa nhỏ cũng không được ?"
"Có thể là truyền bậy, sao chỉ sinh một đứa được, người ta không con trai thì sao, chẳng lẽ không cho người ta có? Người thứ hai cũng không phải con trai, vậy thì không được coi là một gia đình hoàn chỉnh nữa rồi." Cha Diệp nói.
"Đúng rồi, sống thì phải có con cái, không có con cái thì sống thế nào được, vậy chảng phải là cô đơn chết sao, nhất định là truyền bậy." Mẹ Diệp nói.
Hai người đang nói, ba anh em nhà họ Diệp cũng đã trở lại, bọn họ đi lên núi lấy củi.
Với hiện tại, chẳng những thức ăn có hạn, mà củi đốt cũng có hạn, chỉ dựa vào chút than cây hoa màu do đội chia xuống là không đủ đốt, mùa đông này lại cần sưởi ấm, tốn nhiều củi hơn nữa, cho nên hàng năm lúc này bắt đầu đều lên núi kiếm củi, mãi cho đến ngày mùa mùa xuân năm sau tới mới thôi.
Nhà ai sống như thế nào, không nhìn được số thóc trong kho, nhưng có thể nhìn thấy trong nhà có mấy bó củi, chỉ cần đống củi lớn thế nào cũng đủ thể hiện cuộc sống của nhà này không tồi.
Ba anh em mỗi người đều kéo theo một cái cào, xe đẩy với con lừa là của trong đội, này là họ mượn, đây là lần thứ ba họ lấy về để đi lấy củi.
Ba người bắt đầu dỡ đống củi trên xe xuống.
Mẹ Diệp đi ra nói: "Các con đưa trả xe với lừa, cũng đừng đi nữa, trời cũng đã trễ thế này."
Diệp Minh Đông không đồng ý: "Mẹ, chúng con lại đi tiếp một chuyến, ở đó vẫn còn không ít củi."
Diệp Minh Nam cũng nói: "Đúng vậy, chờ ngày mai chắc chắn sẽ bị người ra lấy đi, mẹ, mẹ xem này, củi này cũng thật tốt, đều là làm nhánh cây cây cỏ đã khô, đốt tốt lắm."
Diệp Minh Bắc lại hận không thể mang thêm nhiều củi hơn nữa về nhà: "Mẹ, không sao đâu, thừa dịp trời đang đẹp, củi đang nhiều, chúng con lấy thêm chút, Mẫn Mẫn sợ nhất lạnh."
Câu trước thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi nghe câu cuối của Diệp Minh Bắc, mẹ Diệp nhất thời bĩu môi, đứa con ngu xuẩn này cũng thật là, nhưng mà đã đi thi rồi còn có thể trở về, vậy thì người con dâu này bà cũng sẽ.
"Vậy các con về sớm chút." Mẹ Diệp mặc kệ.
"Con biết rồi mẹ."
Ba đứa con ba chân bốn cẳng nhanh chóng bỏ củi xuống, vội vàng xe đi.