Mấy thanh niên đều gật đầu.
“Đúng rồi, anh Triệu, lỡ như không hồi được vồn và cũng không làm được tiếp thì sao?” Cũng có người đưa ra câu hỏi.
Triệu Văn Thao xòe tay bất lực, nói: "Còn sao nữa, chịu lỗ chứ sao."
“Anh Triệu, lá gan anh lớn ghê!”
“Đúng vậy, cái này mà lỗ là hơn vài trăm, phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được chứ!”
"Nói không chừng còn mắc nợ, tới đó phải sống thế nào đây?"
"Mắc nợ là chuyện nhỏ, nếu lại lao vào thì sẽ giống như Lý Qua Tử, vậy phải làm sao đây?”
Triệu Văn Thao nghe lời những người này nói, tán thành và nói: "Mọi người đều đúng, những điều này quả thật có khả năng, thế nhưng là nói đi cũng phải nói lại, nếu không có những rủi ro này vậy đâu phải buôn bán nữa? Thật ra anh cảm thấy là chuyện giống như Lý Qua Tử chắc có lẽ không đã xảy ra. Mọi người không có việc gì thì đi dạo trong huyện đi, nếp sống bây giờ không giống ngày xưa nữa đâu. Đương nhiên, buôn bán chắc chắn có thua lỗ, có lợi nhuận, phần này phải xem chính cậu suy nghĩ thế nào mới được.”
Mấy thanh niên dường như đều có suy nghĩ, một người trong số đó nói: “Anh Triệu, anh nghĩ như thế nào?
“Anh nghĩ thế nào á?” Triệu Văn Thao cười: "Anh không muốn gặp phải cảnh khốn cùng, anh muốn mỗi ngày đều được ăn ngon!”
“Ha ha!”
Mọi người ồ lên cười, mấy ông lão loại bỏ mỡ trong ruột cũng cười rộ lên.
“Đây đúng là lời chân thật nhất!”
“Đúng vậy, có ai mà không muốn ăn ngon đâu!”
“Tôi còn muốn ngày nào cũng ăn thịt heo, uống ngụm rượu to, anh có nghĩ như vậy không!?”
Triệu Văn Thao nói: “Bác ơi, muốn thế thì đừng nghĩ nữa, phải làm!”
"Làm cái gì, buôn bán? Làm một con buôn nhỏ như cậu hả? Tôi không có mặt dày như thằng nhóc cậu đâu nhé!”
Triệu Văn Thao cười hì hì nói: "Nhớ tới thịt và rượu thì da mặt sẽ dày thêm."
Hắn không tức giận chút nào, bây giờ đại đa số mọi người xem thường vì hắn buôn bán nhỏ, nhưng vậy thì thế nào, hắn đâu phải là vì khiến những người này để mắt, hoàn toàn không cần phải vì mấy lời ong tiếng ve này mà làm ảnh hưởng cảm xúc của mình.
“Tinh thần không nhiều nên phải đặt vào chuyện có ích, mà chuyện hữu ích chính là kiếm tiền!” hắn đặc biệt thưởng thức những lời này, đây là lời Chu Mẫn nói.
Xem xem người ta là sinh viên mà còn không xem thường hắn, vậy thì hắn vẫn quan tâm mấy lão già này thì... thôi đi!
Sau đó hắn cũng hùa theo nói đùa cùng bọn họ.
Về phần những thanh niên này, hắn đã cố ý chỉ bọn họ, hắn hi vọng bọn họ sẽ đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, như vậy thì hắn sẽ không làm chướng mắt bọn họ, vì nếu không bọn họ sẽ cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhiều người thì làm việc nhanh, dồi huyết đã xong, mấy cái nội tạng cũng đã xử lý xong, ngoại trừ dầu để lại cho vợ đội trưởng dùng thì những thứ khác nên ăn thì ăn, nên chia ra thì chia ra, không để lại thứ gì.
Bắp cải khô đã được phòng bếp rửa sạch sẽ, sau khi bắt nồi nước sôi thì bắt đầu làm món sát trư*.
*Món canh làm từ xương heo, thịt đầu, thịt xé, thịt ba chỉ, huyết heo, dưa cải chua thịt luộc và nội tạng heo.
Món sát trư là một món ăn đặc sắc của phương Bắc, bên này cơ bản là dùng bắp cải khô, có chỗ dùng dưa chua, không dùng cũng được, dù sao có thêm dồi huyết, thịt luộc, hoặc là thịt ba chỉ là hoàn thành món sát trư.
Món sát trư nhất định phải làm lúc mới mổ heo thì mới ngon, bởi vì thịt heo và dồi huyết đều là mới làm, còn có cảm giác nghi thức nhất định, ăn món sát trư sẽ có cảm giác vất vả của một năm nay rốt cuộc cũng nhận được báo đáp.
Dồi huyết nhiều thế này không thể bỏ hết vào trong món sát trư được nên đã bật một nồi khác, vừa nấu vừa cầm kim đâm dồi trường cho không khí xì ra, nếu không sẽ bị rách, khó coi lắm.
Ngoài trừ nấu dồi huyết ra thì còn phải nấu thịt, thịt ba chỉ, thịt luộc phải hầm cho nhừ nhừ tí, sau đó tưới nước tương tỏi giã lên, như vậy là có một bàn đồ ăn cứng bụng.
Tiếp đó là món chính, còn phải chuẩn bị chút món phối, luộc dưa chua và miến, đậu hũ, bắp cải, những thứ này sẽ là thức ăn để ăn trong mùa đông dài.
Những người phụ nữ cao tuổi sẽ bận rộn trong bếp. Vào lúc đó, đứa nhỏ nhà mình thi thoảng sẽ chạy vào ăn ké, người mẹ đó sẽ cho bé một miếng dồi huyết, còn bà nội sẽ cho bé một miếng thịt, có người thấy vậy chỉ cười và nói vài lời kiểu như đừng cho con nhà bà ăn nữa, lát nữa còn người lớn nữa, nhưng mà cũng không ai quan tâm, dẫu sao mấy đứa nhỏ một tuổi này cũng ra sức làm việc, chuyện mổ heo hôm nay dù thế nào cũng phải được ăn thêm chút.
Bên ngoài còn đang phân thịt, không biết sao mà có người chất vấn chưa đủ, đã bắt đầu cãi vã rồi. Triệu Văn Thao đi tới nghe xong liền lắc đầu vào nhà, chỉ vì mấy lạng thịt thôi mà, ài, ai cũng nghèo mà.
Hắn có hơi thương cảm mấy người này, cũng may mắn vì mình ở bên ngoài nên sẽ không vì mấy lạng thịt mà cãi nhau với người ta.
Cãi nhau ầm ĩ tới mức không thể chia thịt nữa, đại đội trưởng Tam Cự Đầu đã đến, bí thư chỉ nói một tiếng đã khiến mọi người dừng ngay.
“Này này này, ầm ĩ cái gì hả! Này, nói cho mấy người biết, năm nay là năm cuối chia thịt heo rồi, sang năm kí hợp đồng ruộng đất nên mấy người muốn ăn thịt heo là phải tự mình nuôi heo đấy. Còn nữa, đây cũng không phải là chuyện hay ho gì! Bây giờ chia được thì chia, không được thì dẹp!” Bí thư chống nạnh, khoác áo da dê, nói xong nhìn mọi người chung quanh một vòng rồi hừ một tiếng vào nhà.
"Được rồi được rồi, mau chóng phân thịt, mọi người không nghe thấy bí thư nói sao, sang năm sẽ không chia nữa, mọi người phải nên quý trọng!" Chủ nhiệm nói, sau đó cũng vào phòng.
Kế toán cười nói: "Chia ít thì đợi tí nữa ăn nhiều một chút là được!"
Chia thịt đã được tiếp tục.
"Cơm chín chưa? Bí thư, ăn liền bây giờ sao?" Đầu bếp trưởng trong đội tiến đến báo cáo.
Bí thư ngồi ở mép giường, gật đầu nói: “Bây giờ trời cũng không còn sớm, ăn thôi! Gọi tiểu đội trưởng tới nữa.”
Đầu bếp trưởng cúi đầu khom lưng và đi.
Chủ nhiệm cũng đứng lên nói: "Tôi đi gọi bọn họ đây."
Không bao lâu sau đã dọn lên bốn bàn lớn, trên giường gạch là thủ lĩnh của bí thư làm chủ, dưới giường gạch là các ông lão đức cao vọng trọng trong thôn, ví dụ như ông lão già tóc bạc.
Hai bàn khác là chủ nhiệm phụ nữ trong thôn đứng đầu, một vài người phụ nữ cao tuổi có uy tín , và gọi đám con nít và thanh niên đi ra, Triệu Văn Thao ngồi một bàn.
Trong đội phòng rất lớn, bốn bàn được mang lên cũng không chật chội.
Trên bàn bày ra món sát trư bằng một cái chậu lớn, ba chậu nhỏ chứa ba món ăn kèm: thịt hầm dưa chua, thịt hầm bắp cải, thịt hầm dưa muối chưa. Bàn bí thư có thêm mấy món khác với ba bàn còn lại: dồi trường chiên, thịt ba chỉ sốt tương củ tỏi băm, gan heo sốt tương tỏi băm, rượu cũng là rượu đóng chai, còn những bàn khác là rượu đại trà, nên nó trông có hơi sang trọng.
Chủ nhiệm rất có mắt nhìn, rót cho cho bí thư đầy một ly, vừa cười vừa nói: "Bí thư, nói vài câu rồi ăn nhé?"
"Đúng đúng, bí thư, nói vài câu đi!"
"Đúng vậy, bí thư, ngài nói mấy câu đi, nếu không thịt này ăn cũng không thơm!"
Kế toán và mấy tiểu đội trưởng cũng mau chóng phụ họa.
Triệu Văn Thao đưa lưng về phía những người này, gắp thịt ăn, trong lòng thầm nói một đám nịnh hót!
Mọi người trên giường gạch mở miệng, tất nhiên người dưới giường gạch cũng không thể nhàn rỗi được, đều nhao nhao khuyên bí thư nói mấy câu.
Bí thư cười ha ha vươn tay ra hiệu im lặng, chủ nhiệm vội nói: "Đừng ồn ào nữa, nghe bí thư nói chuyện!"
Mọi người lập tức ngậm miệng.
Bí thư lại cười một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Cái này ấy à, tôi nói vài câu vậy, năm nay thu hoạch không tệ, mọi người cũng được chia không ít lương thực, còn giết bốn con heo, còn lại mười con heo cần bán kia thì xem như để cho đội dùng trong năm sau. Còn nữa, sang năm tuy rằng kí hợp đồng ruộng đất rồi, làm ăn riêng lẻ rồi, nhưng mà, không có nghĩa là sẽ không tổ chức. Nói như vậy, mọi người có hiểu không?”