Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện

Chương 276

"Với cả nộm vỏ củ cải mẹ làm cũng ngon, giòn giòn nữa."

"Khoai lang nướng xong rồi, ăn được rồi, cẩn thận kẻo bỏng đấy, lão Tạ ông ăn chậm thôi!"

Ngô Thắng Lợi sắp tức chết rồi, hôm nay anh ta đạp xe ra ngoài dạo một vòng, ngẩng đầu cười toe toét.

Đột nhiên thấy bụng không được thoải mái lắm, đầy hơi chướng bụng.

Điêu Ngọc Liên mấy ngày nay lười không chịu nấu món tươi, cả nhà bữa trưa đều ăn cơm thừa từ mấy hôm trước, có lẽ để lâu rồi nên không còn tươi nữa.

Anh ta mấy ngày nay vui mừng khôn xiết, buổi trưa ăn thêm mấy miếng thịt kho tàu, không ngờ giờ bụng bắt đầu "biểu tình" rồi.

"Mẹ kiếp, cái con đàn bà lười biếng đó, đợi tao về sẽ cho nó biết tay, đau chết tao rồi."

Chửi xong, anh ta chỉ có thể cố gắng kẹp chặt mông lại, một lúc lâu vẫn chưa đạp đến nhà vệ sinh công cộng.

Trong bụng cứ như sóng cuộn biển gầm, anh ta nín nhịn đến nỗi mặt xanh lè.

Khó khăn lắm mới tìm được một nhà vệ sinh công cộng, thực sự là không thể nhịn thêm được nữa rồi.

Với đôi chân run rẩy, anh ta vội vàng xuống xe, tùy tiện dùng dây xích khóa chiếc xe đạp vào cột điện bên cạnh.

Con ngõ này chẳng có mấy người, nhà vệ sinh công cộng cũng không được dọn dẹp kỹ lưỡng lắm.

Ngô Thắng Lợi vừa bước vào suýt nữa thì nôn ọe, nín thở bước nhanh vào chỗ ngồi, tay chân luống cuống kéo dây quần, không ngờ lại thắt một nút chết.

"Ọe--"

Tức đến nỗi anh ta không nín thở được nữa, mùi xú uế xộc thẳng vào mũi, một mạch lên tới đỉnh đầu rồi lại xông ngược về mũi, thực sự không nhịn được, ho khan mấy tiếng.

May mắn là cuối cùng cũng tháo được dây quần, nín nhịn bấy lâu cuối cùng cũng có thể xả hơi một trận đã đời.

Ngồi xổm xuống, chỉ nghe thấy những tiếng "phù phù" liên tiếp, vẻ mặt anh ta dần dần giãn ra.

Anh ta đi vệ sinh mất mười mấy phút, lúc đứng dậy thì chân đã tê rần.

Với bàn tay run rẩy, anh ta buộc dây quần lại, cố ý thắt nút lỏng để đề phòng mình còn phải đi vệ sinh nữa.

Mang theo mùi lạ khắp người, anh ta khập khiễng bước ra khỏi cửa. Giờ anh ta yếu ớt lắm.

Bước chân cứ như lướt trong không khí, chẳng nghe thấy tiếng động gì.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh ngẩng đầu lên thì mắt muốn lồi ra, có hai thằng nhóc vậy mà đang trộm xe đạp của anh ta!

Thế này mà được à!

Đôi chân anh ta lại có sức rồi, tiện tay vớ lấy cái gậy khuấy phân bên cạnh mà xông thẳng về phía hai người đó.

Anh ta vừa chạy vừa la lớn: "Ăn trộm, có ăn trộm! Dám trộm xe đạp của tao à, xem tao không đánh chết mấy thằng trộm xe đạp chúng mày!"

Nhìn thấy Ngô Thắng Lợi cầm gậy khuấy phân sắp xông tới, hai thằng nhóc đang cúi xuống trộm xe bên cạnh cột điện sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Hừ, trước khi chạy trốn còn không quên mang theo thứ đã vất vả lắm mới tháo được ra khỏi xe.

Ngô Thắng Lợi tức đến nỗi đờ cả người ra, không nhận ra hai thằng nhóc trước mắt trông có vẻ quen quen. Chạy một lúc thấy ngực khó thở, anh ta cúi người chống tay vào đầu gối mà thở hổn hển.

Anh ta vừa đi vệ sinh xong, sức lực còn chưa hồi phục, chạy quá nhanh khiến mông cứ giật giật.

Đau đến nỗi anh ta nhăn nhó, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai thằng nhóc phía trước chạy mất hút.

"Thằng ăn trộm kia quay lại đây, trả yên xe cho tao!"

Anh ta nhìn chiếc xe đạp mới mua đã bị tháo mất yên, tức đến nỗi mặt méo xệch.

Mới đi vệ sinh ra đã gặp phải bọn trộm xe, đúng là quá xui xẻo.

"Ai đấy? Ban ngày ban mặt mà la làng cái gì thế!"

Ngô Thắng Lợi quay đầu lại thì lại thấy một người quen: "Hạ Thải Vân, cô đang làm gì thế này?"

Không ngờ lại gặp Hạ Thải Vân ở đây. Kể từ sau chuyện đó, Hạ Thải Vân và Phó Chính Cương đã chuyển đến sống ở khu này, và việc dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng ở đây cũng bị giao cho cô ta.

Không còn điều kiện sống tốt nữa, Hạ Thải Vân trông rõ ràng là tinh thần sa sút, trong mái tóc rối bù còn có thể nhìn thấy khá nhiều tóc bạc.

Hạ Thải Vân bị nhận ra, trên mặt thoáng qua một tia không tự nhiên.

Cô ta nhanh chóng đanh mặt, nhìn Ngô Thắng Lợi có chút chật vật với vẻ khinh bỉ, bịt mũi lùi lại mấy bước đầy vẻ ghét bỏ.

"Anh quản tôi làm gì, anh cầm cái gậy khuấy phân làm gì? Tránh ra đi, đừng có cản trở tôi làm việc."

Hạ Thải Vân bịt mũi, giật phắt cái gậy khuấy phân khỏi tay Ngô Thắng Lợi, lầm bầm chửi rủa rồi bước vào nhà vệ sinh.

Ngô Thắng Lợi bị cô ta xỏ xiên đến tức sôi máu, nhìn cái cột điện đứng sừng sững bên đường cũng thấy chướng mắt, liền đá một cú.

"Á──"

Một cơn đau thấu xương ập đến, ngón chân cái bị đá sưng vù.

Bình Luận (0)
Comment