Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện

Chương 378

Thật ra Kim Xảo Phượng còn lớn hơn Quan Lạp Mai vài tuổi, nhưng nhìn vóc dáng của người này, một câu “cô em” cũng không dám thốt ra.

“Chân bà sao thế? Có cần tôi đỡ không?”

Quan Lạp Mai vẫn rất nhiệt tình, bà ta còn hỏi thăm được rằng đại viện này có rất nhiều người tài giỏi.

Người trước mặt này còn là bà mối, danh tiếng rất tốt.

Con trai bà ta là Bí Đao vẫn chưa lấy được vợ đâu, sau này kiểu gì cũng phải làm phiền Kim Xảo Phượng.

Thế nên lúc này bà ta rất khách khí, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Nhưng mà, bà ta không cười thì còn đỡ, vừa cười mấy thớ thịt trên mặt trông càng đáng sợ hơn.

Kim Xảo Phượng chân càng run hơn, miễn cưỡng đáp: “Không cần, không cần, tôi tự mình đi được, không có chuyện gì lớn đâu.”

“Ối giời ơi –”

Vừa nói xong lại bị căng gân rồi, đau điếng người.

Nhe răng nhếch mép, chân đứng không vững suýt ngã.

Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì rất nhanh.

Quan Lạp Mai sải bước dài, đứng tấn, dùng sức cánh tay, lập tức bế bổng Kim Xảo Phượng lên.

Kim Xảo Phượng ngây người, há miệng không nói nên lời.

Đúng lúc Nhị Năng Tử vừa bước vào cửa thì thấy mẹ mình đang được một người bế, hai người quay lưng về phía cậu.

Nhìn vóc dáng to lớn kia, từ phía sau lại thấy tóc ngắn, cậu ta cứ tưởng mẹ tìm cho mình một ông bố dượng rồi.

“Mẹ, hai người đang làm gì thế này?”

Quan Lạp Mai ôm người xoay một vòng, chân Kim Xảo Phượng còn lủng lẳng trên không nửa vòng.

Quan Lạp Mai hỏi Kim Xảo Phượng trong vòng tay: “Con trai bà à?”

Dù sao thì chắc chắn không phải con trai bà ta.

“Đúng đúng đúng, đây là con trai tôi, Thường An, tên gọi ở nhà là Nhị Năng Tử.”

“Ôi chao! Nhìn là biết ngay cậu này là một chàng trai tốt, lớn lên thật khôi ngô đấy, cô em gái, bà thật có phúc.”

Gặp lại người quen rồi

“Nhị Năng Tử à, sau này có thời gian thì tìm Bí Đao nhà tôi chơi nhé.”

“Cô em, mấy đứa trẻ này thì nói chuyện hợp hơn chúng ta.”

Quan Lạp Mai thấy thằng bé này rất được, vừa nói tay vẫn tiếp tục đung đưa.

Trong lúc vui miệng còn lỡ nói ra tiếng địa phương, cha bà ta là người vùng Đông Bắc.

Kim Xảo Phượng trong vòng tay thầm nghĩ, bà nói thì cứ nói đi, sao cứ lắc lư tôi mãi thế này.

“Thím Quan, mẹ tôi cứ để tôi đỡ đi ạ.”

Nhị Năng Tử nhận được ám hiệu của mẹ, liền tiến lên muốn đỡ lấy người.

Quan Lạp Mai vừa ăn no, vừa hay rèn luyện một chút, với vóc dáng này của bà ta, bế một người đi mà không th* d*c, thể lực đúng là tuyệt vời.

“Ôi, tôi vừa hay không có việc gì, tôi đưa mẹ cậu về nhà, có mấy bước chân thôi mà.”

“Cậu cứ đẩy xe đạp đi theo sau là được.”

Quan Đống Lương vừa hay rửa nồi xong đi ra thì thấy mẹ mình vứt bát vào chậu nước, ôm một bà thím nào đó đi vào nhà người ta rồi.

Mẹ cậu đúng là người nhiệt tình.

Theo lời ông ngoại cậu nói thì là “ăn no rửng mỡ”.

Cam chịu cầm giẻ ra bên chậu nước rửa bát, ngoan ngoãn làm việc.

Lúc rảnh rỗi cậu còn phải làm chút đồ ăn vặt cho mẹ Quan Lạp Mai, rang hạt dưa cũng coi như luyện tập kiểm soát lửa.

Quan Lạp Mai ngồi ở nhà Kim Xảo Phượng khá lâu, uống mấy bát trà lớn.

Cuối cùng còn cảm thấy dây lưng quần bị chật, liền lững thững trở về.

Kim Xảo Phượng và con trai nhanh chóng ăn cơm, lót dạ.

Má bà ta nói chuyện đến mỏi cả rồi, người này sao nói chuyện cứ như Trương Đại Chủy ấy, líu lo không ngừng.

“Mẹ, mẹ nói xem, mẹ hóng chuyện cũng không cẩn thận chút nào, còn làm trật chân.”

Nhị Năng Tử nhìn cái chân không lâu sau đã sưng vù như chân giò heo của mẹ, nhíu mày thở dài, cậu ta thật sự lo lắng không yên.

Chủ yếu nhà cậu ta chỉ có hai người, mẹ lại bị thương ở chân, có vài việc cậu ta là con trai cũng không tiện giúp.

“Có gì to tát đâu, trẻ tuổi đúng là không kiềm chế được.”

Kim Xảo Phượng ngồi trên sập, liếc xéo Nhị Năng Tử một cái.

“Tôi chỉ bị thương ở chân chứ có phải gãy chân đâu, vừa hay dạo này tôi cũng không có việc gì, ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt.”

“À, con sang nhà lão Tạ hỏi xem, lần trước lão Tạ bị đau lưng thì cái xe lăn mượn ở bệnh viện thì thủ tục thế nào?”

Có cái xe lăn thì bà ta một mình cũng có thể ra ngoài tìm người tán gẫu.

Để thằng bé Tống Thần Liệt nhà tam gia đẩy là được, thằng bé này bây giờ lại không đi học.

Cũng đâu thể để người ta làm không công, mua thêm ít đồ ăn để ở nhà tam gia.

Cả ngày đóng cửa không bước ra khỏi nhà như vậy, chẳng phải sẽ buồn chết bà ta sao.

“Vâng, mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con đi hỏi đây.”

“Ừ.”

Kim Xảo Phượng đợi mọi người đi rồi, nằm trên giường, tựa vào gối cũng ngủ thiếp đi.

Chỉ là, trong giấc ngủ luôn có một người muốn ôm bà.

Bình Luận (0)
Comment