Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện

Chương 430

Nhà Tam Đại Gia ở ngay cổng tiền viện, một căn phòng một người ở cũng vừa vặn.

Bị đánh thức xong hết buồn ngủ, ông cụ quấn quần áo ra ngoài.

“Tam Đại Gia thật sự xin lỗi bác, nhà chú Triệu, Triệu Vân Vân nhà chú có chuyện rồi!”

Nhị Năng Tử đập cửa nhà Triệu Đại Hắc ầm ầm.

“Cái gì cái gì?”

Kim Xảo Phượng vừa mặc xong quần áo, bước ra sân liền nghe thấy lời này, trong lòng kinh hãi.

Bà ta cứ tưởng nửa đêm ở nhà vệ sinh công cộng trong hẻm lại có người lại lại lại nhảy xuống hố phân tắm.

“Nhị Năng Tử, xảy ra chuyện gì thế? Con bé thứ hai nhà bác sao rồi?”

Người đâu rồi

Cửa nhà họ Triệu mở ra, Triệu Đại Hắc đi ra với một chiếc giày, lo lắng hỏi, phía sau là Triệu Tĩnh Hương.

“Chú Triệu, chú xem cái này, cháu nhặt được ở góc tường.”

Triệu Đại Hắc nhận lấy khăn tay và giấy giới thiệu xem xét kỹ lưỡng, tay ông run rẩy.

“Đây là đồ của con bé thứ hai, cái giấy giới thiệu này là sao?”

“Con bé thứ hai đang ở nhà họ Phó yên lành, sao lại về bên nhà mình? Mà đồ đạc này lại rơi rớt ra?”

Triệu Vân Vân từ khi lại dây dưa với Phó Chính Cương thì không về lại đại viện bên này.

“Tôi nghe nói hôm nay nhà họ Phó bị cán bộ cổ đỏ lục soát, lật tung ra cả một căn phòng đầy vàng bạc.”

Trương Đại Chủy từ hậu viện chạy ra chia sẻ tin tức mới nhất, chuyện nhà họ Phó vẫn chưa truyền đến đại viện bên này, nhiều người còn chưa biết.

“Cần gì phải nói nữa, chắc chắn là sợ bị bắt nên bỏ chạy chứ gì?”

Nhà họ Giả cạnh nhà họ Triệu cũng ra, hai mẹ con mặc quần áo tươm tất đứng ở cửa xem trò vui.

Giả Trân Trân hả hê nói, thấy người khác xui xẻo cô ta lại thấy vui.

Triệu Đại Hắc không nói gì, ông cũng biết con gái út nhà mình tính tình ích kỷ.

Nhà họ Phó thật sự xảy ra chuyện, đây đúng là việc con bé có thể làm.

Đao Ngọc Liên và Kim Xảo Phượng nghe lời này, trong lòng cũng nghĩ có khả năng, hai người xúm lại thì thầm to nhỏ.

Cao Tú Lan và Lâm Tiểu Đồng cũng mặc quần áo xong ra ngoài, hai người khoác tay nhau, chen vào cạnh Trương Đại Chủy.

Lâm Tiểu Đồng rụt cổ, mặc áo khoác bông dày cộm, cả người được bọc kín mít.

Cao Tú Lan vẫy tay gọi Vu A Phân và Tiền Ngọc đang đi sau cùng, cả một đám người đứng ở tiền viện.

“Nhưng mà về đến nhà rồi mà lại không vào, lại còn làm rơi đồ quan trọng như thế này? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện rồi sao?”

Ngô Thắng Lợi dựa vào cửa hoa, ôm Ngô Gia Bảo cứ nhất quyết đòi theo, nói.

Nhị Năng Tử gật đầu tán thành, cậu ta cũng nghĩ vậy.

“Bố, hay là báo công an trước đi ạ.”

Triệu Tĩnh Hương nghe xong liền nói một câu.

“Đúng đấy, báo công an đi, chỉ dựa vào chúng ta đoán mò, người sống sờ sờ cũng đâu thể biến ra được!”

Tam Đại Gia nghe theo nói một câu, ông cụ xương khớp lão hóa rồi thì làm sao mà tìm được người.

Chuyện chuyên nghiệp thì cứ giao cho người chuyên nghiệp làm.

“Đúng đúng đúng, chú Trưởng sở Lệ ở khu chúng ta giỏi lắm, lần trước thằng bé Gia Bảo nhà tôi bị lạc trong xe bông mà cũng tìm thấy người đấy.”

Nói đến đây Đao Ngọc Liên giọng cũng lớn hơn, thằng bé Ngô Gia Bảo nhà bà thật may mắn, chỉ thiếu chút nữa là bọn buôn người đã tóm được rồi.

Trẻ con bị giấu trong bông mà cũng bị lật ra được, cỏ trên mộ bọn buôn người dám ức h**p Gia Bảo nhà bà đã mọc mấy lứa rồi.

“Bây giờ tôi đi báo công an ngay, Tĩnh Hương con ở nhà khóa cửa cẩn thận.”

Triệu Đại Hắc nhận lấy chiếc mũ Triệu Tĩnh Hương đưa, đội lên, đẩy xe đạp rồi ra khỏi cửa.

“Một con đàn bà bị người ta tóm đi, dù có cứu về thì cũng thành con nhỏ hư hỏng rồi.”

Giả Trân Trân méo miệng dựa vào Giả Vũ Hà nói những lời đáng ăn đòn, giọng không hề nhỏ chút nào, cả đại viện đều nghe thấy.

“Cái con bé này, sao nói chuyện khó nghe thế.”

Tam Đại Gia không chịu nổi nữa, ông cụ làm nghề xúc phân trên người dính mùi hôi còn không hôi bằng lời nói từ miệng Giả Trân Trân.

“Cái ông già này, liên quan gì đến ông chứ? Tôi đâu có nói ông.”

Giả Trân Trân liếc mắt nhìn Tam Đại Gia với chiếc áo vá ở cổ tay, nói giọng bực tức.

Cái loại ông già này cô ta còn không thèm nhìn thẳng mặt.

“Cô có thái độ gì thế, lớn tiếng với người lớn tuổi à!”

Cao Tú Lan không vui rồi, Tam Đại Gia là người đến đại viện họ sớm nhất, Tam Đại Gia trước kia còn cứu Tạ Dực nhà bà.

Tạ Dực lúc đó còn rất nhỏ, giữa mùa hè cãi lời người lớn nhất định đòi đi câu cá ở hồ trong công viên.

Ai ngờ thằng nhóc Tạ Dực này số may, cần câu bắt được một con cá lớn, nặng trịch.

Thằng bé không giữ vững, trượt chân ngã lộn đầu xuống hồ.

Bình Luận (0)
Comment