Phó Chính Trạch mặt tái mét, ánh mắt đờ đẫn, lần này sự giúp đỡ mà Cục trưởng Vương đã hứa cũng tan thành mây khói rồi. Ai mà dám dây dưa với những người này chứ?
Anh ta cũng muốn kéo người khác xuống nước, tiếc là Cục trưởng Vương đang giữ ảnh của anh ta.
Chuyện đó chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà thôi.
…
Phó Chính Cương vẫn luôn bị nhốt không cho ra ngoài, cả người đã gần như phát điên.
“Các người thả tôi ra, tôi muốn ra ngoài!”
Tên cao to bước vào, quát: “Ồn ào cái gì mà ồn ào, còn quậy phá nữa thì cho mày ăn kẹo đồng!”
Phó Chính Cương mặt tái xanh, tốt lắm, mấy tên đàn em trước đây lẽo đẽo theo sau mông hắn, vậy mà giờ lại dám vòi vĩnh ra oai.
Sỉ nhục, sỉ nhục lớn.
“Mày là cái thá gì, còn dám lớn tiếng với tao! Khạc.”
“Gia đình nhà tao gốc gác tốt lắm, tao mới không tin lời mày!”
Nghe Phó Chính Cương cãi cùn, tên cao to bước tới đấm một phát.
“Bố mày đã là địch đặc rồi, sao mày còn không phải phần tử xấu!”
“Còn ồn ào nữa, tao sẽ đánh chết mày!”
Phó Chính Cương: “Không phải thật chứ? Bố tôi sao có thể là địch đặc! Anh thả tôi ra!”
“A a—— Đau—— Đừng đánh mặt tôi”
“Ông ta không phải bố tôi… ông ta không phải bố tôi…”
Từng quyền từng quyền giáng xuống mặt Phó Chính Cương, hai mắt thâm quầng mỗi bên một cái, đánh cho thành đầu heo.
…
Cuối cùng Phó Văn Lỗi, Đại Tráng, Bình Muội ba người vì là địch đặc đã bị trực tiếp cho ăn kẹo đồng, ba tiếng "xoẹt xoẹt" vang lên, tất cả đều chết.
Tính toán nhiều đến mấy thì cuối cùng cũng thành công cốc, cuối cùng vẫn là cát bụi về cát bụi, đất về với đất.
Thành phần gia đình họ Phó cũng được định lại, từ gia đình cán bộ "gốc gác tốt" trở thành "hắc ngũ loại".
Giả Vũ Hà vì vấn đề thân phận, cộng thêm việc quan hệ nam nữ bừa bãi với Phó Văn Lỗi, cuối cùng bị đưa đi nông trường cải tạo bảy năm, Giả Trân Trân sống chết đòi đi theo, cuối cùng hai mẹ con cùng đi.
Hạ Thải Vân bị sắp xếp đi khu cửa ngõ hẻm gánh phân, để chấp nhận giáo dục lao động, tránh tư tưởng giáo dục không đủ sâu sắc.
Công việc của hai anh em Phó Chính Trạch và Phó Chính Cương đều bị tước bỏ, Phó Chính Trạch vì kịp thời cắt đứt quan hệ với Phó Văn Lỗi, cuối cùng mất việc ở nhà chờ đợi.
Phó Chính Cương tuy cũng kịp thời cắt đứt quan hệ với Phó Văn Lỗi, nhưng chuyện lùm xùm sau đó với Triệu Vân Vân trong căn phòng nhỏ ở ủy ban cách mạng, lại bị Hách Kiến Quân lật lại, phải đưa đi nông trường cải tạo năm năm.
Với tư cách là một người liên quan khác, Triệu Vân Vân cũng bị người ta lật tẩy chuyện quan hệ nam nữ bừa bãi với Phó Chính Cương, cũng phải đưa đi nông trường cải tạo năm năm.
…
Triệu Vân Vân và Phó Chính Cương hai người bị bắt cùng nhau cạo trọc đầu, sau khi xong việc bị đưa lên một đài lộ thiên trên phố.
Hai người quỳ gối cúi đầu, hai mắt vô hồn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Bên cạnh còn có người lớn tiếng nói với đám đông vây xem sự thật về việc hai người này lăng nhăng bừa bãi, rất nhanh quần chúng vây xem đã xì xào chỉ trỏ.
Có người tức giận còn khạc vài bãi nước bọt, một vài người đeo băng đỏ nhỏ tuổi hơn xông lên đài đá đá đánh đánh hai người.
Những người trong đại viện đều không đi xem cảnh náo nhiệt này, dù sao cũng là người quen biết xung quanh, thành ra nông nỗi này, mọi người cũng đều thở dài.
Triệu Vân Vân trước khi đi đã làm một việc tốt, chủ động cắt đứt quan hệ với nhà họ Triệu, nếu không còn sẽ liên lụy đến Triệu Đại Hắc và Triệu Tĩnh Hương.
Ngày cô ta bị đưa đi, Triệu Đại Hắc và Triệu Tĩnh Hương vẫn đến.
Mắt Triệu Đại Hắc sưng húp như quả óc chó, trong chốc lát lại già đi mấy tuổi, run rẩy tay bỏ một số đồ ăn đồ dùng vào một cái bọc, đưa cho Triệu Vân Vân mặt mày xanh xao.
“Ô ô ô bố… con biết con sai rồi.”
“Chị… em xin lỗi… em xin lỗi… em có lỗi với chị.”
Triệu Vân Vân cầm cái bọc khóc không ngừng.
“Em… tự bảo trọng nhé!”
Triệu Tĩnh Hương thở dài một hơi, cô cũng không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ai mà ngờ nhà họ Phó một sớm lên mây, một sớm lại rớt xuống đất?
…
Trải qua chuyện này, Lâm Tiểu Đồng càng thấm thía hiện thực của thời đại này.
Nói sai lời, làm sai việc, bị người ta nắm được thì sẽ vạn kiếp bất phục, gia đình cũng sẽ lập tức tan vỡ.
Chỉ có thận trọng từng li từng tí, không được liều lĩnh thử thách giới hạn pháp luật và đạo đức, mới có thể sống sót đến cuối cùng.
Phía trước đại viện lại trống một hộ gia đình, sau khi hai mẹ con nhà họ Giả bị buộc phải chuyển đi, căn nhà vẫn luôn bỏ trống, cửa thì khóa chặt.
Vẫn không biết người tiếp theo dọn đến sẽ là ai?
…