Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện

Chương 517

“Ai ngờ người tôi tìm cầm đi, quay lại đưa cho tôi một tờ phiếu, lúc đó tôi tức đến mức suýt chút nữa thì mắng người rồi, nhìn kỹ lại thì ra là phiếu mua xe đạp!”

Điêu Ngọc Liên lập tức dịu dàng nũng nịu, lay lay cánh tay Ngô Thắng Lợi, giọng điệu đầy vẻ lấy lòng: “Lão Ngô, vẫn là anh có mắt nhìn!”

Ngô Thắng Lợi chép miệng một cái, xoa xoa cằm tự khen mình: “Đương nhiên rồi! Cô xem tôi thông minh thế nào, thứ đó bây giờ có người thu mua thì tôi tranh thủ bán đi luôn, cứ cất mãi trong kẽ ngói dưới mái hiên tôi cũng không yên tâm.”

Điêu Ngọc Liên: “Chúng ta xem như là đã thêm được một món đồ lớn rồi, chiếc xe đạp này sau này đợi đến lúc tiểu Bảo nhà mình kết hôn còn có thể đem ra 'oai' nữa.”

Bà ta nói xong lại nghĩ đến một chuyện khác: “Con ranh Xuân Yến đó, đi học đại học rồi là giỏi giang lắm nhỉ, năm nay ăn Tết cũng không về sao?”

Ngô Thắng Lợi nghe giọng người phụ nữ cao hơn một tông, bực bội nói: “Cô nói nhỏ thôi, đừng làm ồn đến con trai, được rồi được rồi, con cả không phải vẫn mỗi tháng gửi về nhà năm đồng sao, cô cứ biết đủ đi.”

Điêu Ngọc Liên nghiến răng, không phục nói: “Năm đồng thì làm được cái gì? Huống hồ số tiền này con bé đã nói là tiền dưỡng già của chúng ta, tôi đang nghĩ để dành cho tiểu Bảo làm tiền cưới vợ.”

Sau khi Ngô Xuân Yến đi Thượng Hải học đại học, Điêu Ngọc Liên tức giận không chịu nổi liền viết liền mấy lá thư.

Trong thư, lời lẽ đều là yêu cầu con gái còn đang đi học phải phụng dưỡng cha mẹ, cũng không đòi nhiều, mỗi tháng năm đồng.

Nếu không cho thì bà ta sẽ đến trường làm loạn, xem con bé còn mặt mũi nào mà đi học nữa không.

Ngô Xuân Yến không còn cách nào khác đành nghiến răng trích năm đồng từ số tiền mình kiếm được khi làm thêm ở căng tin trường để gửi về Kinh thành.

Ngô Thắng Lợi nghe xong xoa cằm gật đầu: “Cũng được, đến lúc đó nếu không đủ tiền thì Xuân Yến làm chị vẫn phải giúp đỡ em trai bổ sung thêm thôi.”

22. Điêu Ngọc Liên một vẻ đương nhiên: “Đó là điều chắc chắn, đợi ăn Tết xong tôi phải viết thư đòi sáu đồng, tôi không tin nó dám không cho!”

Bà ta nghĩ tiểu Bảo nửa cuối năm nay sẽ đi học tiểu học rồi, tính toán may cho con trai một bộ quần áo mới, cặp sách mới cũng không thể thiếu được.

Trong căn ký túc xá trống vắng, Ngô Xuân Yến một mình ăn cái bánh bột ngô hấp gạo lứt khô khốc làm rát cổ họng, uống một ngụm nước ấm nhai vài miếng mới nuốt xuống được, rồi vỗ vỗ ngực.

Cô nhìn chồng thư trên bàn, trong mắt ánh lên lệ quang.

Bạn cùng phòng đa số là người địa phương, đều về nhà ăn Tết rồi, số ít người ngoại tỉnh cũng đã sớm mua được vé tàu về nhà, chỉ có cô là có nhà mà không thể về.

Số tiền ít ỏi cô tích góp được đã dùng để đóng học phí, còn mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết.

Lúc khai giảng cô thậm chí không có chăn bông và áo bông, các bạn cùng phòng khác đều mang theo túi lớn túi nhỏ, hận không thể mang theo tất cả những thứ lặt vặt.

Một mình cô, mang theo một gói hành lý nhỏ đến làm thủ tục nhập học, mỗi tháng còn phải gửi về năm đồng, mỗi tháng chỉ có thể chắt chiu dựa vào việc làm thêm để trang trải cuộc sống.

Ngô Xuân Yến dùng ấm nước nóng sưởi ấm tay, đón lấy hơi ấm, ánh mắt nhìn thẳng vào những lá thư, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.

Lâm Tiểu Đồng và Tạ Dực ở nhà mấy ngày, cô nghĩ bây giờ đã là năm 1976 rồi, cuối tháng 10 năm sau sẽ có thông báo khôi phục kỳ thi đại học, còn hai năm để chuẩn bị.

Năm ngoái cô mới xem ba lần cuốn sách giáo khoa chính trị tìm được ở trạm phế liệu, kiếp trước học khối C, nội dung toán lý hóa sau khi lên đại học đều đã quên gần hết.

Lâm Tiểu Đồng gối đầu lên cánh tay Tạ Dực, nghĩ đến bộ sách nổi tiếng 《Tùng thư Tự học Toán Lý Hóa》, lần trước đi trạm phế liệu không tìm thấy.

“Tạ Dực, chúng ta đến hiệu sách xem đi, em muốn tìm một bộ sách.”

Cô nghĩ nếu có thể mua được, thì mua trước hai bộ, đến lúc ôn tập mỗi người một bộ.

Phải biết rằng, khi kỳ thi đại học được khôi phục, sách trong hiệu sách sẽ bị tranh mua hết, rất nhiều người phải xếp hàng xuyên đêm để mua bộ 'thần thư' này.

Tạ Dực tuy không mấy thích đọc sách, nghe yêu cầu của vợ, cúi đầu nói: “Được thôi, ăn cơm trưa xong rồi đi, anh chở em.”

“Tạ Miêu Miêu anh thật tốt, hun một cái.”

Sau bữa trưa, Tạ Dực hớn hở chở Lâm Tiểu Đồng ra ngoài, lúc ra cửa còn thấy Ngô Thắng Lợi đang cầm giẻ lau chiếc xe đạp yêu quý của mình dưới mái hiên phía Tây.

Hai người đi xe đạp hơn ba mươi phút mới đến được một hiệu sách Tân Hoa khá lớn, hiệu sách là một căn nhà hai tầng.

Bình Luận (0)
Comment