“Tam Não Tử không biết từ khi nào lại quen một người bạn biết xem bói, nghe nói nhà người đó có thuốc gia truyền, có thể chữa bách bệnh.”
“Tam Não Tử và người bạn đó tình cảm tốt đến mức mời người ta về nhà ở, không ngờ thời gian lâu dần...”
“Con đoán xem sao? Vợ mới cưới của Tam Não Tử đã bỏ trốn với người đàn ông kia, Tam Não Tử vừa hay về nhà thì bắt gặp, ba người cùng nhau cuỗm tiền bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa về, cũng không biết còn sống hay không.”
“Sức khỏe bà ba cũng suy yếu từ dạo đó, chưa được mấy năm thì bà cũng qua đời, chỉ còn lại một mình ông ba ở nhà.”
“Chuyện này vào những năm sáu mấy bị người ta lôi ra, khăng khăng nói nhà ông ba là kẻ cầm đầu mê tín phong kiến, cuối cùng ông bị điều đi coi nhà vệ sinh.”
Lâm Tiểu Đồng nghe xong đầu óc gần như không quay kịp, ánh mắt đờ đẫn, trong đầu ong ong.
“Mẹ ơi, cái này... cái này…”
“Căn nhà của ông ba là do nhà máy phân vào những năm năm mấy, đến những năm sáu mấy thì ông góp thêm tiền mua lại của nhà máy, may mắn là vẫn còn một chỗ để ở.”
Cao Tú Lan thở dài một hơi, ông ba là người rất tốt, lại thích trẻ con, lũ trẻ trong đại viện ai cũng từng ăn kem cây do ông ba mua vào mùa hè.
Ngay cả người sắc sảo, thích tranh giành như Điêu Ngọc Liên khi gặp ông ba cũng phải khách sáo, tươi cười, là vì lúc bà ấy sinh Ngô Xuân Yến thì bị vỡ ối khi đang phơi quần áo trong sân, chính ông ba là người phát hiện ra và kịp thời đưa đến bệnh viện.
Lâm Tiểu Đồng an ủi một câu: “Đứa trẻ đó ở cùng ông ba, bây giờ hai người sống chung, cũng tốt ạ.”
“Cũng phải, có người ở nhà cũng là có một niềm hy vọng, nếu không thì vào nhà một ngọn đèn, ra cửa một ổ khóa, ở một mình lâu ngày cũng sẽ cô đơn.”
“Tam Não Tử đúng là một kẻ thất đức, bao nhiêu năm rồi không có tin tức gì trở về, lúc bà ba sắp mất miệng vẫn còn lẩm bẩm gọi Tam Não Tử.”
“Thật là, sinh ra nó còn không bằng sinh ra một miếng xá xíu!”
Cao Tú Lan vừa nghĩ đến chuyện này là lại tức, miệng nghiến ngấu bánh hẹ.
…
Dạo này Tiền Ngọc đang giúp việc ở bếp sau của quán ăn quốc doanh, hôm nay cô ấy xin nghỉ một ngày về trường lấy đồ thì còn gặp phải nhóm Hồng vệ binh mà trước đây từng chơi thân.
Gặp những người này, trên mặt cô không tránh khỏi có chút lúng túng.
Cô dùng tóc che mặt, cúi đầu định lẻn đi, bỗng nhiên bị một người gọi lại.
“Ôi chao, đây không phải Tiền Ngọc đấy sao, sao thế, nhìn thấy chúng tôi mà không thèm chào một tiếng đồng chí đã muốn đi rồi à!”
Tiền Ngọc bị một đám người chặn ở cửa tòa nhà giảng đường, những người khác đi ngang qua thấy một đám Hồng vệ binh thì đều cúi đầu vội vã đi qua, chỉ sợ rước họa vào thân.
“Vệ Hồng, cô nói gì với nó? Có những người sớm đã quên rồi, con cháu của công nhân tôi thấy cũng chỉ đến thế thôi, đúng là một kẻ rụt đầu rụt cổ!”
Người cầm đầu nhóm Hồng vệ binh là một cô gái cao rều không nói lời nào, mặc bộ quân phục màu xanh lục hợp thời, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Tiền Ngọc tràn đầy khinh bỉ.
Người vừa nói chuyện là cô gái thấp bé đứng bên phải cô gái cao kều, tóc ngắn, mặt có tàn nhang, khuỷu tay áo có vá, giọng nói thì lại vô cùng hung hăng dồn ép người khác.
Bên trái cô gái cao kều là một nam sinh, cũng nhìn Tiền Ngọc với vẻ không tán thành.
Tiền Ngọc bị ba người này ép sát vào bảng tin tuyên truyền của trường, nghe những lời đó, trong lòng cảm thấy không phục, liền ngẩng cổ cãi lại.
“Tôi sao lại là kẻ rụt đầu rụt cổ chứ, Trần Lan, cô đừng có ăn nói hàm hồ, tôi còn phải vội về có việc, đi trước đây.”
Nói rồi liền lách sang bên trái, định chuồn đi.
Không chạy không được, nếu để bố mẹ cô ấy biết cô ấy vẫn còn qua lại với đám người này, cô ấy sợ là phải thái hai giỏ khoai tây thành sợi mất.
“Tiền Ngọc, cô đừng vội đi chứ, hôm nay phải nói cho rõ ràng.”
Bàn tay lớn của nam sinh trực tiếp nắm lấy bím tóc của Tiền Ngọc, giữ cô lại không cho đi.
“Hứa Đông Thăng, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra! Bố tôi đang đợi tôi ở ngoài, tôi thật sự có việc.”
Tiền Ngọc bị người ta giật tóc đau cả da đầu, chỉ có thể liều mạng dùng tay đập vào cánh tay nam sinh.
Cô còn nhớ rõ phải đấm vào bên cánh tay không đeo băng đỏ của cậu ta, cố gắng khiến người đó buông tay.
“Ôi chao, thật là buồn cười chết đi được, cô lớn ngần này rồi mà còn nói dối là bố đến đón, lừa ai chứ? Chúng tôi đâu phải đồ ngốc.”
Trần Lan bên cạnh khoanh tay, trên mặt nở nụ cười chế giễu, cũng không tiến lên giúp, miệng thì nói những lời châm chọc.