Trong lồng ngực cô ấy dâng lên một luồng khí thế.
Cô ấy quay người đi đến đồn công an gần đó để báo án, lúc này cửa còn chưa mở, cô ấy cũng ngồi xổm ở cửa đợi mãi.
“Đồng chí, cô đến…?”
Trình Song ngồi xổm tê cả chân, đứng dậy nghiêng đầu nhìn, nghe thấy tiếng.
“Đồng chí công an, tôi đến báo án…”
…
“Trình Song rốt cuộc là sao thế? Ngày nào đi học cũng không có mặt, bài tập về nhà cũng không làm!”
Thầy phụ đạo nhìn cuốn sổ điểm danh với ‘thành tích chói lọi’ là tỷ lệ chuyên cần 0% liên tiếp một tuần, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Hôm nay trong cuộc họp toàn khoa, thầy ấy vì chuyện này mà bị điểm mặt phê bình trực tiếp, vốn còn đang nghĩ sẽ gây dựng quan hệ tốt với lãnh đạo, biết đâu sau này còn có thể chuyển sang vị trí giảng dạy, bây giờ thì tất cả đều tan thành bọt nước rồi.
Đang chuẩn bị chạy đi hỏi lớp trưởng, thì thấy lớp trưởng hớt hải chạy vào.
“Thầy ơi, có chuyện rồi, công an đến.”
“Cái gì?”
“Ngoài kia có một nữ đồng chí nói cô ấy mới là ‘Trình Song’! Sổ hộ khẩu cũng mang đến rồi, người trong lớp chúng ta thật sự là đồ giả mạo.”
Thầy phụ đạo tối sầm mặt lại, trong lớp thầy ấy lại còn giấu một chuyện lớn như vậy.
“Mau gọi ‘Trình Song’ trong lớp chúng ta đến đây!”
Lớp trưởng quay đầu đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Thưa thầy, tuần trước cô ấy đã không còn ở ký túc xá rồi, bạn cùng phòng cũng không thấy người đâu."
Lớp trưởng vừa hay ở ký túc xá bên cạnh, sáng nay lúc học tiết sớm còn nghe bạn cùng phòng bên cạnh phàn nàn về chuyện này.
"Cái gì? Không phải là bỏ trốn rồi chứ?"
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trình Song đi theo sau công an bước vào, tay nắm chặt cuốn sổ hộ khẩu, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Theo sau là một hàng dài học sinh hiếu kỳ, Hà Thúy Thúy cũng chen lấn trong số đó.
Lãnh đạo nhà trường cũng nghe tin vội vã chạy đến, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ nhặt.
Trình Song giữ bình tĩnh, cô tin rằng nhà trường sẽ không làm cô thất vọng.
…
"Tô Tam Muội cô sao vẫn còn ở đây, đàn ông nhà cô bị công an bắt đi rồi!"
Thái Bát Bà vui vẻ chạy tới, cất giọng oang oang gọi, chẳng thèm giữ ý chút nào.
Những người nên nghe, không nên nghe, đằng nào cũng đều đã nghe thấy cả rồi.
Bà ta vừa tận mắt chứng kiến cảnh này, liền không ngừng nghỉ chạy tới báo tin rồi.
"Cái gì?"
Tô Tam Muội người loạng choạng, cũng chẳng buồn tán gẫu với Phạm Thất Cô nữa, liền cắm đầu chạy thẳng ra đầu làng.
Ở khe núi Hoè Hoa yên bình, giờ lại ồn ào náo nhiệt, đủ loại lời đồn đại vang lên, tóm lại đều là những chuyện không hay.
…
Sau khi Trình Song chứng minh thân phận của mình, cô còn làm một bộ đề thi do giáo viên bộ môn ra.
"Đây mới là trình độ của học sinh trường ta!"
Cuối cùng vào mùa xuân tháng tư, Trình Song nhận được giấy báo trúng tuyển đến muộn, bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Ngoài tiền trợ cấp học bổng hàng tháng của trường, cô còn làm thêm để kiếm tiền.
Sau khi tích góp được tiền, cô thuê một căn nhà nhỏ gần trường, Trình Hải đã dọn vào ở.
Có lẽ là do gặp chuyện vui mà tinh thần sảng khoái, sức khỏe của cha Trình cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Về phần Trình Lão Đại bị bắt, khi được thả ra đã bị đánh gãy xương cụt, phải nằm liệt giường.
Công việc của đứa con trai "cục cưng" cũng đổ bể, đành phải vào ở rể để kiếm miếng cơm qua ngày.
Xã hội cũng bắt đầu sửa sai, vạch mặt những kẻ sai phạm, "nhổ củ cải lôi ra cả bùn".
Nguỵ Xuân Sinh còn chưa ngồi vững vị trí đã bị phế truất, mẹ con Hách Lị và Tần Vệ Hồng cũng bặt vô âm tín.
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến thập niên 80.
Lâm Tiếu Đồng và Tạ Dực đã lên năm tư đại học, Cam cũng tròn bốn tuổi, lớn lên bé cứ mồm mép tép nhảy suốt ngày, ăn nói lanh lẹ lắm.
Đặc biệt giống Tạ Dực hồi nhỏ, mồm miệng ngọt ngào, người lại lanh lợi, dỗ Cao Tú Lan ôm bé gọi "cục vàng cục bạc".
Tạ Đại Cước mỗi khi ra ngoài đánh cờ tướng với bạn bè cũng luôn thích dắt cháu gái theo, nhìn thấy ánh mắt ghen tị của mấy ông bạn già, miệng ông toe toét cười rạng rỡ.
Vào một đêm khuya tháng ba, trên đài phát thanh truyền đến một tin tức: Đội bóng chuyền nam Trung Quốc đã đánh bại đội Nam Triều Tiên (Hàn Quốc), giành được quyền tham dự Giải vô địch bóng chuyền thế giới.
Cả khuôn viên trường học đều sôi động hẳn lên, tiếng hò reo, cổ vũ vang vọng từ các tòa nhà ký túc xá.
Trống chiêng vang dội, cả trường náo nhiệt suốt một ngày một đêm.
Không khí trong trường học đột nhiên trở nên cởi mở, xã hội cũng xuất hiện đủ loại điều mới mẻ, kỳ lạ.
Quần loe, Disco, Đặng Lệ Quân, khiêu vũ giao tiếp, văn học vết sẹo, thư của Phan Hiểu...