Nhị Năng Tử đặt bát đũa vào bếp, vẩy vẩy nước, dùng giẻ lau tay.
Nói không nhanh không chậm: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng chứ."
“Sao mẹ không sốt ruột cho được, các cô gái đã đến tuổi dựng vợ gả chồng ở khu mình, mẹ đã tìm khắp lượt rồi mà con chẳng ưng ai.”
“Con nói xem, con muốn mẹ tìm cho con một tiên nữ hay sao!”
Câu cuối cùng Kim Xảo Phượng không dám nói lớn, vặn tai con trai thì thầm.
“Mẹ, trước giờ chẳng phải đều không hợp sao?”
“Mẹ cũng chẳng bắt con tìm con gái nhà giám đốc xưởng, chỉ cần cô nào thật thà, có thể cùng con sống qua ngày là được, có phải không?”
Hồi đó Kim Xảo Phượng kết hôn đều là hôn nhân sắp đặt, không tìm hiểu trước, nam nữ nhìn thấy nhau một lần ưng cái bụng, gặp mặt gia đình xong, ngày hôm sau là đi đăng ký kết hôn luôn.
Thậm chí có người trước khi cưới còn không biết đối tượng của mình trông ra sao, đến khi cưới rồi mới biết là đẹp hay xấu.
Đâu như bây giờ, cứ kén cá chọn canh.
Ban đầu bà còn nghĩ sẽ tìm một cô con dâu có điều kiện gia đình tương đương với nhà mình, nhà mẹ đẻ không được quá kéo chân.
Còn bây giờ, tìm được là vạn sự đại cát, A Di Đà Phật rồi.
Nhị Năng Tử gãi đầu, cười toét miệng.
“Mẹ, ngày mai mẹ có rảnh không?”
Kim Xảo Phượng không ngẩng đầu lên đáp lại: “Làm gì?”
“Giúp con đi hỏi xem cô gái đó có đối tượng chưa ạ.”
Bà ta suýt chút nữa đã nghi ngờ mình nghe nhầm, chợt ngẩng đầu nhìn đứa con trai cao lớn.
“Con nói gì? Con trai ban ngày ban mặt, con đừng nói bậy bạ chứ.”
“Mất vía rồi à, đợi đấy, mẹ gọi vía về cho con.”
Cũng không trách Kim Xảo Phượng lại như vậy, niềm vui đến quá bất ngờ, bà ta có chút bàng hoàng.
“Mẹ, con nghĩ chính là người này rồi.”
Đêm qua khi ngủ, Nhị Năng Tử hiếm hoi bị mất ngủ, nhớ đến cái cách Hà Thúy Thúy mắng người.
Sáng nay thức dậy liền đi sân sau tìm Lâm Tiểu Đồng hỏi thăm, cô gái đó tên là gì.
Tay Kim Xảo Phượng run rẩy, xúc động nắm chặt tay Nhị Năng Tử, giọng nói cũng run run.
“Con trai, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ hỏi được cho con.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
“À đúng rồi, mẹ, kết hôn có cần chuẩn bị Tam đại kiện không?”
“Với lại căn phòng của nhà mình có phải dọn dẹp một chút không?”
“Con yên tâm, đợi con xem mắt thành công, mẹ lập tức sắp xếp cho con.”
“Mấy cái phiếu tem đó mẹ sẽ đổi với mấy bà thím của con, tiền lễ hỏi của bên nhà gái mẹ cũng đã để dành cho con rồi.”
“Một con chuột cũng đừng hòng chiếm cứ địa bàn tân phòng của con!”
…
Nhà lão Triệu dạo này cũng hân hoan, Triệu Đại Hắc tan làm về có việc hay không có việc cũng cầm giẻ lau bụi.
Triệu Tĩnh Hương một mình trong phòng dọn dẹp đồ đạc, nghĩ một lát, cầm lấy cuốn album trên tủ đầu giường lau lau, miệng lẩm bẩm.
“Mẹ, con sắp kết hôn rồi, mẹ ở dưới đó cũng phải thật tốt, đừng lo lắng cho con.”
“Tiểu muội… Tiểu muội cũng đã thay đổi rồi, người nhà mình đều khỏe mạnh cả.”
Cô biết Triệu Đại Hắc cũng đã gửi thư cho Triệu Vân Vân, Triệu Vân Vân ở nông trường quả thực đã phải chịu không ít khổ sở.
Người suýt chút nữa không chịu nổi, ốm nặng một trận, bây giờ đang cắn răng làm việc chăm chỉ.
Nói xong cô nhìn căn phòng mình đã ở hai mươi mấy năm, trong mắt đầy vẻ lưu luyến.
Cô và Tiểu Lý sau sự việc ở vườn cây nhỏ, mối liên lạc giữa hai người ngày càng nhiều, dần dần hai người đã xác định mối quan hệ.
Trước khi Tiểu Lý bày tỏ tấm lòng với cô, anh đã thành thật kể về điều kiện gia đình mình.
Lý xưởng trưởng của Nhà máy Thực phẩm số 2 thành phố là bố anh, anh là con út trong nhà họ Lý.
Trên anh còn có hai anh trai, một chị gái, chỉ có mình anh chưa lập gia đình.
Thật ra phản ứng đầu tiên của cô lúc đó là trốn tránh, điều kiện gia đình hai người quá chênh lệch.
Trước đây nhà họ Phó cũng là gia đình cán bộ, đoạn kinh nghiệm đó khiến cô vừa khó xử vừa tức giận.
Tiểu Lý nhìn ra sự chùn bước của cô, chắn trước mặt cô.
“Tĩnh Hương, anh là thật lòng, bố mẹ anh đều là người sảng khoái, em đừng thấy bố anh bình thường mặt cứ nghiêm nghị, trước mặt mẹ anh thì lúc nào cũng vui vẻ.”
“Mẹ anh là chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ của khu này, có thể em cũng quen biết, mẹ anh vẫn luôn làm công tác phụ nữ.”
“Hai chị dâu của anh cũng không phải xuất thân gia đình cán bộ, lấy vợ về nhà anh chỉ cần nhân phẩm tốt không phạm pháp là được.”
“Gia đình anh vẫn luôn có truyền thống, sau khi lập gia đình thì sẽ ra ở riêng, chúng ta sau này cũng không ở cùng bố mẹ anh.”
“Một thời gian nữa nhà máy phân nhà, hai chúng ta chắc có thể được phân một căn hộ hai phòng ngủ, dạo này thì về nhà bố mẹ chúng ta tạm trú một thời gian.”