Thập Niên 70 Tay Cầm Hạt Dưa Xem Kịch Ở Tứ Hợp Viện

Chương 783

Giày trắng lại dễ bẩn, ngâm nước còn dễ bị ố vàng, đa số mọi người đều lén lấy mấy viên phấn trắng trên bục giảng, chà lên giày.

“Bây giờ các cửa hàng đúng là đóng cửa sớm quá.”

Lâm Tiếu Đồng từ bếp rót một cốc trà mát đưa cho bà, cầm quạt phe phẩy.

Cao Tú Lan rửa mặt qua, dùng khăn lau khô, ngồi trên ghế tre, hóng gió lùa qua nhà, uống trà mát.

“Ai bảo không phải chứ? Nếu cả nhà đều là công nhân viên chức thì tan làm còn không mua được rau.”

Trước đó Tô Tĩnh, bạn cùng phòng đại học của Lâm Tiếu Đồng, còn viết thư than phiền rằng cô và chồng bận việc, tan làm vội vội vàng vàng chạy ra chợ rau thì đã đóng cửa rồi.

Bây giờ phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa từ 6 rưỡi đến 7 rưỡi, rất ít cửa hàng mở cửa đến 8, 9 giờ.

Cao Tú Lan hóng gió một lúc, người cũng dễ chịu hơn.

“Mẹ thật không ngờ tất chân lại dễ bán đến thế, buổi chiều mẹ mới bán có hai tiếng mà đã bán được hơn hai mươi đôi tất chân rồi.”

Một đôi kiếm được mấy hào tiền lãi, lợi nhuận gộp cũng không ít.

Nhắc đến việc bán hàng rong, Lâm Tiếu Đồng chợt nhớ đến chuyện xảy ra ở đầu ngõ hôm nay.

“Mẹ, dạo này mẹ đi bán hàng cẩn thận một chút nhé, chiều nay con…”

“Rầm——

Đúng là chưa mọc lông đã dám chặn đường người ta rồi, giam mấy ngày cũng còn nhẹ đấy.

Nếu mà va vào tay Cao Tú Lan tôi, đảm bảo khiến nó phải chạy mất dép!”

Cao Tú Lan tức giận đập bàn một cái, lông mày nhướng lên, ánh mắt sắc như dao.

“Mẹ kiếp, dám giở trò ám hại bà già này, tôi đá một cú còn nhẹ chán.

Trương Đại Chủy bà không nên cản tôi, phải để tôi xả cơn giận mới phải chứ.”

Điêu Ngọc Liên hầm hầm bước vào, miệng méo xệch vì tức giận, mái tóc xoăn ngang vai rối bù.

Trương Đại Chủy và Quan Lạp Mai đi theo sau, quần áo trên người cũng nhăn nhúm.

“Người ta bị bà nắm rụng hết cả tóc rồi, mặt đầy vết máu do móng tay cào.

Nếu tôi không cản lại, bà đánh người ta đến chết thì mang tiếng xấu vào người đấy.”

Cao Tú Lan quay đầu hỏi: “Điêu Ngọc Liên, bà làm sao thế?”

Điêu Ngọc Liên ngồi phịch xuống: “Hôm nay tôi đúng là xui xẻo tận cùng, ngồi trên xe buýt còn gặp cướp.”

Trương Đại Chủy sắc mặt cũng không tốt: “Tú Lan bà không biết đâu, tôi và Lạp Mai đang ở sạp hàng mua cua.

Không biết sao, một thằng côn đồ vặt chạy đến cướp đồ, đúng lúc có một đồng chí công an ở gần đó, người đó lập tức bị bắt.

Thằng này miệng cũng không nói lời nào tử tế, cãi vã rồi chửi bới.

Đồng chí công an này còn trẻ, không kiềm chế được, hai người liền đánh nhau.

Người vây xem đông nghịt, tôi và Lạp Mai chen mãi không ra được.

Thằng côn đồ vặt này còn có đồng bọn hò reo trong đám đông, sự việc trở nên nghiêm trọng, có kẻ xấu còn nhân cơ hội gây rối.

Các sạp hàng đều bị lật đổ hết, rau rợ vương vãi đầy đất.”

Điêu Ngọc Liên càng thấy tủi thân hơn, đi đến bồn nước rửa tay:

“Tôi đi xe buýt ngang qua đó, đường bị kẹt, tài xế phanh gấp, xe buýt cũng bị ném vỡ.

Tôi xuống xe còn có một gã đàn ông bẩn thỉu nhe hàm răng ố vàng chặn lại không cho đi, còn muốn sờ tôi.

Nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm, tức chết tôi rồi!”

Cao Tú Lan nghiến răng nghiến lợi: “Đúng là một lũ súc sinh! Đáng bị ăn kẹo đồng!”

Trương Đại Chủy: “Mấy người bị cướp mất đồng hồ và ví da, tôi và Lạp Mai chen ra được thì sờ vào túi quần thấy trống rỗng, tôi còn mất năm hào.”

Năm hào đấy, cũng không phải ít đâu, không biết rẻ cho thằng khốn nào rồi.

Quan Lạp Mai tiếp lời: “Nghe nói ở Phượng Hoàng Thành có một ‘đội dao phay’ hơn năm mươi người đều bị bắt rồi, đa số còn là mấy đứa trẻ ranh.”

Chuyện này còn lên cả báo, Lâm Tiếu Đồng cũng đã đọc, nghĩ đến mà toát cả mồ hôi lạnh.

“Cứ thế này thì lại loạn mất thôi, chắc chắn sẽ có động thái gì đó.”

Bốn đứa trẻ ngồi trên ngưỡng cửa, nghe vậy ngẩng đầu lên, trên mặt còn dính một chút kem.

“Dạo này đừng cho bọn trẻ ra đầu ngõ chơi nữa, kẻo có chuyện.”

Kế hoạch hóa gia đình rồi, nhà nào cũng chỉ có một đứa con, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì cả một gia đình coi như tan nát.

Điêu Ngọc Liên hoảng hốt, bà ta chỉ có mỗi đứa con trai này.

“Gia Bảo à, Gia Bảo của mẹ ơi, con nghe thấy chưa, mấy ngày nay cứ ở trong sân mà viết bài tập.

Nếu để mẹ biết con lén lút chạy ra ngoài chơi, đừng trách mẹ cho con ăn đòn một trận nhớ đời!

Nghe rõ chưa?”

“Mẹ ơi, con nghe rõ rồi, buông tay nhanh lên, tai con thật sự sắp đứt rồi.”

Ngô Gia Bảo nhìn Hổ Đầu cầu cứu.

Những ngày tháng vui vẻ của cậu bé năm nay sao mà kết thúc sớm thế, thật là quá khó chịu rồi.

Hổ Đầu là đứa lớn nhất, thằng bé mặt nghiêm nghị, lớn lên có vẻ giống tính cách của cha mình.

Bình Luận (0)
Comment